Linh Chu

chương 720: dung luyện chiến hồn (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Không được, phải tiếp tục liều, thần đô có quá nhiều nhân tài tuấn kiệt xuất chúng, đừng nói là nhân kiệt trên thượng sử thi thiên tài bản như Bắc Minh Phá Thiên, ngay cả một ít vương giả trẻ tuổi còn có thực lực mạnh hơn ta, nếu không có thực lực cường đại, ta nửa bước khó đi ở thần đô.

Phong Phi Vân nắm chặc nắm đấm, lại cầm đầu dị thú chiến hồn thứ hai mươi bốn ra, tiếp tục luyện hóa vào trong thân thể của mình.

Dị thú chiến hồn bị Phong Phi Vân trấn áp cường thế, từng đạo lực lượng không ngừng lưu chuyển trong người Phong Phi Vân, dung nhập vào trong huyết nhục, dung nhập vào trong thân thể, chạy khắp toàn thân, thân thể tràn ngập lực lượng bạo tạc.

Trong làn da Phong Phi Vân đã bắt đầu xuất hiện mồ hôi đầm đìa, ngũ tạng lục phủ trong thân thể đều có động tĩnh, giống như thân thể đang bị đun nóng.

Oanh!

Rốt cuộc đầu dị thú chiến hồn tu vị bảy trăm năm cũng dung nhập vào trong người.

Đã là chín ngàn chín trăm hai mươi bốn đầu, còn kém bảy mươi sáu đầu dị thú chiến hồn là có thể tu luyện thành vạn thú chiến thể.

Một khi tu thành vạn thú chiến thể, thân thể sẽ tiến thêm một bước, trở thành thiên tài cấp sử thi đỉnh phong, khi đó thiên tài cấp sử thi phía sau sẽ bị bỏ xa, cách thiên tài cấp truyền kỳ còn kém một bước.

Nhưng muốn tu thành vạn thú chiến thể lại vô cùng gian nan.

Phong Phi Vân cưỡng ép luyện hóa đầu dị thú chiến hồn thứ hai mươi lăm vào trong thân thể của mình, mồ hôi trên người Phong Phi Vân cũng đã làm ướt đẫm quần áo, dán lên làn da của hắn, giống như hắn mới bò từ trong nước ra.

Mặc dù vô cùng thống khổ, nhưng mà cảm giác lực lượng tăng lên, nội tâm Phong Phi Vân sinh ra khoái cảm khó hiểu, tất cả thống khổ đều đáng giá.

Đầu dị thú chiến hồn tu vị bảy trăm năm thứ hai mươi sáu.

Phong Phi Vân bắt đầu trùng kích cực hạn thân thể, chỉ có bức bản thân mình vào ngõ cụt mới biết được mình đã mạnh tới mức nào.

Xung kích cực hạn thân thể cũng cần trả giá thật nhiều, toàn thân như bị con kiến đốt, bị độc trùng ngặm thân thể, cảm giác đau đớn làm cho người ta muốn ngất đi thật nhanh.

Oanh!

Đầu dị thú chiến hồn thứ hai mươi sáu tu vị bảy trăm năm đã luyện hóa thành công.

Thân thể Phong Phi Vân giống như hư thoát, tiếp tục bắt đầu luyện hóa đầu dị thú chiến hồn thứ hai mươi bảy.

Lúc này càng thêm thống khổ, giống như có cây đinh trên vách tường áp vào người, vách tường cũng không ngừng co rút lại, áp lên thân thể, bản thân phải thừa nhận cực hạn.

Oanh!

Lỗ chân lông trên làn da Phong Phi Vân đều có huyết châu chảy ra, làn da toàn thân và huyết nhục đỏ thẫm như sắt, trong người có dị thú chiến hồn gào thét, cơ hồ muốn nổ tung thân thể hắn.

Cuối cùng hắn vẫn gượng qua được, khi đầu dị thú chiến hồn thứ hai mươi bảy dung nhập vào bản thân.

Thời điểm này Phong Phi Vân giống như vừa trải qua một trăm cuộc chiến, động ngón tay cũng có cảm giác đau đớn như xé rách hắn ra.

Cho dù là thiên tài cấp sử thi có thể luyện hóa mười đầu dị thú chiến hồn cũng không đảm đương nổi, nhưng mà Phong Phi Vân đã luyện hóa được chín ngàn chín trăm hai mươi bảy đầu, quả thật là biến thân thể thành một chiến trường của dị thú chiến hồn, không ngừng trùng kích thân thể.

Phải thừa nhận hơn chín ngàn đầu dị thú chiến hồn trùng kích, cảm giác thống khổ này làm tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh biến thành ngu ngốc.

Phong Phi Vân không có như vậy, hắn cảm giác tiềm lực của mình không ngừng bị kích phát.

Lại cắt xuống một mảnh Cửu Huyền Kim Tham ngậm vào trong miệng, kim tham tỏa dược lực thẩm thấu toàn thân, chữa trị các chỗ tổn thương trên thân thể, giúp thân thể hắn khôi phục thật nhanh.

- Tiếp tục, đầu dị thú chiến hồn thứ hai mươi tám.

Phong Phi vân tiếp tục lấy một con dị thú chiến hồn thứ hai mươi tám ra, trấn áp trong hai tay sau đó bắt đầu luyện hóa.

Ầm ầm!

Hai tay Phong Phi Vân sinh ra tiếng nổ mạnh, thân thể không ngừng run rẩy, miệng vết thương vừa khôi phục lại hở ra, lỗ chân lông có máu chảy không ngừng, y phục của hắn từ ướt sũng nước, bây giờ biến thành ướt sũng máu.

- Đầu dịt hú chiến hồn thứ hai mươi chín.

Phong Phi Vân cắn răng, tiếp tục cưỡng ép luyện hóa dị thú chiến hồn vào thân thể, huyết dịch trên làn da biến thành bùn máu, lại vỡ ra, bùn máu rơi xuống đất.

Thân thể Phong Phi Vân biến thành huyết nhân.

- Đầu thứ ba mươi!

Đầu óc Phong Phi Vân trở nên hỗn loạn, thân thể đã không thuộc về mình, huyết dịch trong người đang gào thét như sóng vỗ bờ, va chạm kinh mạch nứt ra.

- Đầu thứ ba... Mươi mốt...

Toàn thân Phong Phi Vân chết lặng, chỉ bắt buộc bản thân luyện hóa dị thú chiến hồn, lúc này lực bài xích trong người cường đại tới mức Phong Phi Vân không thể khống chế.

Oanh!

Đầu dị thú chiến hồn thứ ba mươi mốt kêu lên thê lương thảm thiết, bị xung kích vỡ vụn ra, nổ tung hóa thành sương mù, mà cùng lúc đó Phong Phi Vân cũng không chịu nổi thống khổ này, trực tiếp ngất đi.

Cuối cùng cũng không có luyện hóa đầu dị thú chiến hồn thứ ba mươi mốt.

Chín ngàn chín trăm ba mươi đầu dị thú chiến hồn, đây đã là cực hạn, trừ phi tu vị tăng lên nữa mới có thể tiếp tục luyện hóa thêm dị thú chiến hồn.

Thời điểm Phong Phi Vân tỉnh lại, đau đớn trên người không giảm bớt bao nhiêu, ngay cả hô hấp cũng đau đớn kịch liệt, ngũ tạng lục phủ biến thành trọng tyhuowng, nhưng mà hắn vẫn cố gắng ngồi dậy, ngồi dưới đất, bắt đầu điều tức.

Lại cắt một mảnh Cửu Huyền Kim Tham ngậm vào troing miêng.

Lực lượng Cửu Huyền Kim Tham nhu hòa rất nhiều, không chỉ lưu chuyển trong đan điền, còn tu dưỡng bản thân bị thương.

- Cuối cùng vẫn không cách nào tu luyện thành vạn thú chiến thể, nhưng mà thu hoạch rất lớn, từ lực lượng thuần túy mà nói, đại khái tăng lên năm thành.

Sau khi Phong Phi Vân khôi phục thân thể tốt lên, sắc trời không còn sớm, trải qua một phen tắm rửa, lại thay bộ quần áo mới, thân thể tỏa sáng, cho dù hắn đứng ở đây, chỉ tỏa ra khí tức cũng đủ trấn áp dị thú chiến hồn cấp thấp phủ phục xuống đất.

- Ngày mai chính là ngày tiến về thánh địa hoàng tộc, đêm nay phải trở về Thần Vương phủ, đi tìm thần vương.

Phong Phi Vân cáo biệt Tô Quân, liền rời khỏi Thấm Tâm sơn trang, Thần Vương phủ Quế công công đã lái long liễn chờ ở bên ngoài, Phong Phi Vân leo lên long liễn, đi về Thần Vương phủ.

Phong Phi Vân cảm thấy nội tâm chán ngáy, thần vương là đại nhân vật tuyệt đỉnh trong thần đô, tai mắt đông đao, thần thức trải rộng các nơi, hắn làm sao không biết chuyện hoang đường giữa mình và Kỷ Linh Xuân.

Kỷ Linh Xuân chính là thần phi nương nương, mà thần vương chính là vương gia vương triều, nếu hắn thật sự biết được chuện này, nên làm cái gì bây giờ?

Phong Phi Vân trên đường đi đã suy tư đối sách.

Trận tuyết đầu của thần đô, mang theo dòng nước lạnh phương bắc, quét qua đầu thành.

Giờ phút này đã là canh bốn ngày mới, sắc trời còn u ám đôi chút, trên con đường cổ mộc băng tinh bao trùm tất cả, lá cây trên ngọn đã đầy tuyết đọng, thật giống như cây băng, gió lạnh thổi qua, tuyết trên cành rơi xuống phố cổ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio