Lỗ Ái (Bắt Yêu)

chương 238: ngoại truyện 009: vốn quyết định cưới cổ dư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ramsessivy

Cổ Dư

Cổ Dư đúng hẹn đi đến Mộ gia, phát hiện Mộ thái thái đang nhăn mày nghiên cứu một hợp đồng, dáng vẻ thoáng nhìn thật nghiêm túc, tựa như sắp có chuyện lớn xảy ra.

"Cổ Dư, con lại đây, trước mắt ký hợp đồng đi đã." Mộ thái thái bảo giúp việc ở bên ngoài mở cửa thư phòng ra, còn mình thì cầm lấy hợp đồng kết hôn đưa cho Cổ Dư, "Sau khi ký hợp đồng xong, con cùng Dạ Triệt chính thức trở thành vợ chồng trên pháp luật, cho dù nó có đổi ý khi hết hạn hợp đồng, con cũng có quyền lợi không đồng ý."

Cổ Dư đi vào cửa, nhìn nhìn hợp đồng kết hôn mà bác gái lén làm ra, lắc lắc đầu, "Con muốn dưới tình hình Mộ Dạ Triệt hoàn toàn tự nguyện, ký tên vào hợp đồng này."

"Nó sẽ lập tức lại đây." Phu nhân bí thư đứng lên sau bàn làm việc, lập tức đi đến trước mặt Cổ Dư, nhìn cô nói lời thật lòng, "Bác vẫn là người khủng hoảng, rất ít có cô gái nào có thể lọt vào mắt bác, nhưng không biết vì sao, bác vẫn luôn cảm thấy có duyên cùng con. Bác tin tưởng rằng con có thể khiến Dạ Triệt ổn định cuộc sống, hai đứa thật xứng đôi. Về những cô gái khác, không ai có tư cách bước vào Mộ gia, nhất là cô gái ăn cơm cùng Dạ Triệt hôm nay."

"Bác gái, bác biết hôm nay Dạ Triệt hẹn hò bên ngoài sao?" Cổ Dư king ngạc khi Mộ thái thái gì cũng biết!

"Đương nhiên." Mộ thái thái gật gật đầu, khuôn mặt được bảo dưỡng cẩn thận thất vọng đối với con, hơi xoay qua mà nói, "Hôm nay bác phái người theo dõi nó, biết nó mang theo một cô gái đến ăn ở nhà hàng Ấn Độ, giờ nó đang trên đường trở về, mà người của bác đang điều tra thân phận của cô gái kia! Nếu bác đoán không sai, lại là một cô gái vọng tưởng hư vinh biến thành phượng hoàng, thật sự bác không có thiện cảm với người như vậy."

Cổ Dư không nói gì, lẳng lặng đi hai bước trong thư phòng, đi đến bên cửa sổ nhìn ánh đèn bên ngoài, cười nói: "Thật ra, bác thúc dục anh ấy như vậy không phải là một biện pháp tốt, sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ lựa chọn một cô gái mà chính mình muốn, không trở về nơi này. Thật ra bác cũng nên cho anh ấy tự do, để anh ấy làm chuyện mình tự nguyện, tôn trọng anh ấy, như vậy mới có khả năng lâu dài."

"Cổ Dư, con cũng biết được là ta quản lý nó nhiều sao?" Mộ thái thái hình như cũng biết được những hành động của mình, trên mặt thản nhiên che kín sự lo lắng, "Nếu ta mặc kệ không quản nó, cả đời nó cũng không muốn kết hôn. Nó không kết hôn, liền chứng minh nó không nghĩ đến chuyện yêu một ai, tính độc thân cả đời."

"Bác gái nói chuyện thật nghiêm trọng." Cổ Dư quay đầu lại cười nhẹ, "Anh ấy chưa nghĩ đến kết hôn, là vì duyên phận chưa tới, bởi vậy cứ lần nữa chậm lại. Nhưng một khi gặp được cô gái định mệnh, anh ấy sẽ chịu kết hôn. Bác gái, anh ấy đã trở về, chúng ta xuống lầu đi."

Cô nhẹ nhàng đi về phía trước, tựa như xem tất cả trước mắt nhẹ tựa mây trôi, hơn nữa khi đi qua phòng của Mộ Dạ Triệt, cố ý mở cửa ra nhìn thoáng vào bên trong, nhìn xem vách tường bị cô bôi đen có được sửa lại không, có lưu lại dấu vết của cô không? Mà may mắn, tất cả đều đã thay mới, chuyện đêm qua tựa như không xảy ra, khiến cho áy náy trong lòng cô dần dần bị hòa tan.

Thật ra cô cũng hối hận khi ngủ trong phòng của hắn, hối hận kết giao cùng hắn một năm nhưng không có kết quả, như vậy ngày làm cho cô hiểu được tâm của hắn, biết chính mình cũng không phải là một nữa duyên định của hắn.

Cho nên cô còn đang kiên trì làm gì? Cô dần dần cảm thấy bất lực, không biết khi nào thì có thể được hắn đáp lại.

"Đêm qua là ta để quản gia ôm con đến phòng nó, ta sẽ giải thích với nó, cũng không phải là con sai." Mộ thái thái đi theo phía sau nói dịu dàng, giọng nói chứa đầy áy náy, "Lúc đó con đã bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì, huống gì là chủ động đi vào phòng của nó. Tất cả đều là chủ trương của bác, khiến nó hiểu lầm......"

Cổ Dư đương nhiên biết chính mình bị bác gái dìu vào phòng của Mộ Dạ Triệt, có ý đồ tác hợp hai người, cho nên cô quay đầu cười nói: "Bác gái cảm thấy con có phải là một người xem thường buông tha người khác không? Nếu con không theo đuổi được anh ấy, con tuyệt đối không thể tiếp tục làm công việc tẻ nhạt chán nản kia ở tòa thị chính! Bởi vậy chờ lần này con xuất ngoại công tác xong, con sẽ điều chỉnh lại phương châm mà tiến đến một lần nữa!"

Mộ thái thái mới đầu vì kiên trì của cô mà cảm thấy vui sướng không ngừng, cảm thấy một lần nữa có được hi vọng, nhưng laaoj tức bà ngửi được sự bất thường trong lời nói, "Cổ Dư, con muốn xuất ngoại? Là đi công tác hay du lịch giải sầu?"

"Đi công tác kiêm thăm người thân." Bước chân Cổ Dư nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, thoạt nhìn tâm tình cũng không có ổn, "Gần đây ông ngoại có gọi điện qua, nói Cổ Tuấn lại về nước, để con đi thương lượng đối sách. Thằng nhóc Cổ Tuấn này, hiện tại không ai quản nó được!"

"Vậy -- sau khi đi, nhớ về sớm một chút, càng sớm càng tốt." Mộ thái thái cầm tay cô, nhẹ giọng dặn dò cô, nhìn Mộ Dạ Triệt ở dưới lầu đang đi vào cửa, "Mấy ngày nay ta có sắp xếp cho nó vài đối tượng mai mối, chắc là nó sẽ nhanh chóng nhàm chán, bởi vậy Cổ Dư con nhớ đi sớm về sớm, sớm ký kết hợp đồng kết hôn với nó, như vậy nó mới có thể yên ổn được."

"Bác gái, con đã biết." Vì không để Mộ bá mẫu lại vắt hết óc nhúng tay việc này, Cổ Dư không thể không tạm thời gật đầu trước, trấn an Mộ bá mẫu không cần nhắc lại, sau đó bước chân xuống cầu thang, cười hì hì nhìn Mộ DạTriệt đi vào, "Chuyện tối hôm qua em cảm thấy thật có lỗi, em sẽ bồi thường anh một quyển giấy dán tường cùng bộ drap giường bốn món, hơn nữa còn đổi cho anh chiếc giường mới, thế nào?"

"Có thể." Thế nhưng Mộ Dạ Triệt lại vui vẻ gật đầu, đôi mắt sâu thẳm bễ nghễ nhìn cô, "Toàn bộ dựa theo ý thích của anh, sau đó không có lần tiếp theo!"

"Đương nhiên!" Cổ Dư gật đầu cái rụp, vẫn cười tủm tỉm, hơn nữa còn cúi đầu giải thích với hắn, "Sau này em sẽ không để mình say rượu, tự nhiên cũng sẽ không đi nhầm phòng. Hôm nay em tới đây, chủ yếu là muốn giải thích với anh chuyện hôm qua, thật xin lỗi, lúc đó em bị thần điên chiếm lấy, cũng không phải là em thật......"

Mộ thái thái thấy con vẫn để lộ gương mặt lạnh, không chịu nhận giải thích của Cổ Dư, liền nhịn không được xuất ra sự uy nghiêm của phu nhân bí thư, quát lớn một tiếng, "Dạ Triệt, Cổ Dư đã nói xin lỗi rồi, con còn không nói một câu sao!"

Ánh mắt ôn nhuận của Mộ Dạ Triệt chậm rãi dời qua, nhìn thấy mẹ đang tức giận, trầm ngâm một lát, cười lạnh mà nói: "Một người không biết sống chết chạy tới Giang Bắc uống rượu, cuối cùng say mèm tìm con xin giúp đỡ, ói ra cả phòng ngủ của con, con không nên tức giận sao?"

Hắn chậm rãi thong thả bước đi, không đợi mẹ nói chuyện, ánh mắt lại nhìn về phía Cổ Dư, nói không khách sáo: "Anh ghét nhất phụ nữ say rượu, nhất là say khướt ở phòng củ mình, vẽ bậy lung tung! Cổ Dư, em có cảm thấy gần đây em khiến người ta khó có thể chịu được không?! Say rượu, hơn nữa còn không hiểu đúng mực!"

Cổ Dư vội vàng lấy tay sờ mặt mình, bị đả kích, "Anh đang nói tửu lượng của em kém sao? Nhưng anh có biết vì sao em lại uống say như vậy hay không?"

"Vì sao?" Mộ Dạ Triệt xoay qua, quả nhiên hỏi cô như vậy, nhưng ánh mắt hắn chứa đầy sự châm chọc, cong môi cười, lập tức trả lời thay cô, "Bởi vì đây là thói hư tật xấu của em, em thích mượn rượu giả điên, hơn nữa không có rượu thì không vui!"

"Anh --" Cổ Dư bị câu này hoàn toàn chọc giận, tức giận đến run môi, nhưng hiện tại ở trước mặt Mộ bá mẫu, khiến cô không thể bùng nổ hoàn toàn, chỉ có thể nén xuống cơn giận mà nói: "Đúng, là em thích uống rượu, hơn nữa thích say như chết, mượn rượu giả điên, sau đó chạy đến phòng của anh để giương oai! Mộ Dạ Triệt, đây cũng không phải ngày đầu anh biết em, chúng ta gặp mặt lần đầu tiên là đua ngựa, em hay quất roi vào mông ngựa của anh mà đuổi theo anh, khiến anh suýt nữa ngã xuống từ lưng ngựa, anh không nhớ rõ sao? Em chính là người như vậy, em thích chỉnh đốn người khác, không để ý đến hình tượng, tửu lượng kém!"

Mộ thái thái thấy Cổ Dư nói giận dữ, vội vàng nói chen vào: "Dạ Triệt, Cổ Dư không phải vì bị con ngó lơ ngày đó mới chạy đi uống rượu giải sầu sao, gần đây con thay đổi nhiều quá......"

Cổ Dư cực lực ngăn chặn ngọn lửa giận trong lồng ngực, hết sức để hơi thở của mình vững vàng mà nói: "Bác gái, bác đừng nói những lời này khiến anh ấy hiểu lầm! Tối hôm qua là con đi uống rượu cùng bạn, mà có khả năng bác không biết, trước kia con thích Đằng tổng rất nhiều năm......"

"Cổ Dư?" Mộ thái thái cùng Mộ Dạ Triệt cùng lúc nhíu mày, nhất là Mộ Dạ Triệt, đôi mắt đen đã nổi gợn sóng không bình tĩnh, không thể tin mà nhìn Cổ Dư trước mặt, "Em xác định là mình còn thích Đằng Duệ Triết?" Hắn hiển nhiên là không tin, hơn nữa còn nghiền ngẫm cười lạnh một tiếng, đi hai bước về bên này, "Cổ Dư, thì ra hai năm nay em cố gắng hẹn hò cùng anh, cũng là vì muốn quên Đằng Duệ Triết chồng của Đại Lận. Xem ra chúng ta đều vì cùng một mục đích mà cố gắng ở chung một chỗ, kết quả cũng không khiến người ta toại nguyện. Anh còn cho rằng em hẳn là cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, không để mọi người biết được mình còn thích Đằng Duệ Triết, hiện tại Đằng Duệ Triết là chồng của Đại Lận, như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm."

"Em......" Cổ Dư vừa rồi nói ra những lời này là muốn tìm đường lui cho mình, cô biết chính mình xúc động, phút chốc nhanh mồm nhanh miệng đem Đằng tổng ra làm tấm khiên, nhưng hiện tại Mộ Dạ Triệt hiểu lầm thật, cô không thể không nỗ lực cười nói: "Thích một người không có sai, em kính nể Đằng tổng đồng thời cũng thích Mộ Dạ Triệt anh, anh tin sao?"

Ánh mắt Mộ Dạ Triệt lóe ra ánh sáng, giống như ngôi sao trên bầu trời, lắc đầu cười, là cười lạnh: "Có khả năng em có thiện cảm với anh, nhưng người em thích thật sự là Đằng Duệ Triết. Cổ Dư, thật ra em có lực miễn dịch đối với các mỹ nam bên cạnh mình, nhìn không ra rốt cuộc em thích ai. Nhưng anh biết, em thích nhất uống rượu cùng nói dối."

Cổ Dư thấy hắn đánh giá cô như vậy, nhẹ nhàng cười nói, "Mượn rượu giả điên cùng nói dối hết lần này đến lần khác, nhất định sẽ vì lời nói dối của mình mà trả giá đắt, bị người ta chán ghét...... Bởi vậy Dạ Triệt, anh nhất định biết rõ em hơn so với ai khác thích mua nửa cái bánh quẩy, cũng tính toán chi li với anh, hơn nữa còn không chú ý hình tượng trước công chúng, không giữ mặt mũi cho anh, khiến anh không chịu đựng được hơn một năm......Những điều này, em sẽ về nhà sửa lại, hiện tại mọi người ngủ ngon, ngày mai mọi người sẽ nhìn thấy một em hoàn toàn mới."

Cô khoát tay, trên mặt vẫn mang theo nụ cười không sao cả, dường như không có việc gì mà đi ra cửa lớn. Bọn họ thích cái dạng gì, cô liền biến thành cái dạng đó, chuyện rất đơn giản.

"Cổ Dư, ta để tài xế đưa con về." Mộ thái thái thì lên tiếng ở phía sau, vội vàng để giúp việc đi mời tài xế, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không ổn, lại nói với Cổ Dư, "Cổ Dư, trước mắt con ở lại vài phút đã. Bác có chuyện muốn hỏi Dạ Triệt, có đáp án xong con hẵng đi."

Mộ Dạ Triệt thản nhiên nhếch môi, cười tà lãnh, mỏi mắt mong chờ hành động của mẹ. Trăm nghe không bằng một thấy, ngoài chuyện thẩm vấn phụ nữ bên cạnh hắn, còn có thể có chuyện gì?

Quả nhiên, Mộ thái thái nhắc tới Lâm Nho Nhỏ cùng hắn ăn cơm tối nay, nghiêm khắc nhìn hắn, "Cô gái đêm nay ta đã phái người điều tra, chỉ điều tra một chút là có thể biết rõ ràng, cô ta chính là bên thứ ba có danh tiếng xấu xa truyền khắp thành phố vào hai năm trước, tình nhân của Xá đại thiếu gia, một ả đàn bà lấy oán trả ơn, phẩm chất đức hạnh bại hoại."

"Ừm, bởi vậy?" Mộ Dạ Triệt nhíu mày, không cho là đúng, sâu thẳm trong đôi mắt thậm chí còn mang theo chút cười, thoải mái cam chịu chính mình đang theo đuổi Lâm Nho Nhỏ.

"Bởi vậy, lập tức rời khỏi ả đàn bà mà ai cũng có thể làm chồng này, đừng có dính dáng gì đến cô ta, sau đó kết hôn cùng Cổ Dư!" Mộ tháu thái hiển nhiên bị nụ cười này của con chọc giận, hung hăng vỗ bàn, giận tím mặt, ra tối hậu thư, "Đừng có chọc đến những người phụ nữ ham hư vinh bên ngoài, nhanh chóng kết hôn cùng Cổ Dư! Nếu không, Mộ gia ta không có đứa con này, từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, ta thả cho con tự do!"

Cổ Dư hít một ngụm khí lạnh, không nghĩ tới Mộ bá mẫu lại tức giận đến như vậy, lấy đoạn tuyệt quan hệ mẹ con để áp chế, thậm chí còn ném vòng tay ngọc xuống mặt bàn, nói lời tàn nhẫn, cho nên hắn không thể không dừng lại bước chân mà xoay người, lo lắng nhìn khuôn mặt đang giận dữ của bà, rốt cuộc không cười nổi. Mộ thái thái vốn là một người sống an nhàn suиɠ sướиɠ, rát ít khi tức giận, lấy đại cục làm trọng, nhưng hôm nay lại giận tím người, đúng là vì chuyện kết hôn của cô cùng Mộ Dạ Triệt mà đoạn tuyệt quan hệ mẹ con!

Đây không phải là bức hôn Mộ Dạ Triệt sao? Mộ Dạ Triệt sẽ nghĩ như thế nào? Hắn sẽ càng thêm chán ghét cô!

"Bác gái!" Cô cảm thấy tức giận khi bà tự ý chủ trương, khiến cô cảm thấy khó xử, không đường lùi, cho nên cô dùng ánh mắt lo lắng gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dạ Triệt ở bên cạnh, hi vọng hắn hiểu được, không phải là cô đang ép hôn, cô không có muốn gả gấp cho hắn như vậy, cô đều buông bỏ rồi, đây là ý tứ của bác gái, hắn có thể kiên quyết từ chối bác gái bức hôn, nói cho mọi người, hắn không thương cô!

---

Nhưng Mộ Dạ Triệt chính là đăm chiêu nhìn cô, đôi mắt lẳng lặng, tựa như ôm lấy chút cười, lại tựa như mang theo chút trầm tư, bỗng nhiên trả lời mẹ: "Mẹ, không cần nói nặng như vậy, con vốn dĩ quyết định cưới Cổ Dư, chỉ cần cô ấy đồng ý, con có thể lập tức hoàn thành hôn lễ cùng cô ấy."

Nói xong hắn cười nhẹ, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào Cổ Dư, khiến Cổ Dư cảm thấy không hiểu mà sợ hãi, "Dù sao, tụi con hẹn hò đã hai năm, có tình cảm làm trụ cột, con phải có trách nhiệm với cô ấy. Sau này mẹ không cần phí sức sắp xếp mai mối cho con, những vị thiên kim tiểu thư này so ra đều kém hơn Cổ Dư nhiều."

---

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio