*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ramsessivy
Mộ Dạ Triệt - Cổ Dư
"Em......" Đối mặt với câu trả lời của Mộ Dạ Triệt, Cổ Dư cảm thấy kinh ngạc, không thể tin mà nhìn đôi mắt đang cười của hắn, trong lòng đúng là không hề có một tia mừng như điên nào cả, "Em, bây giờ còn chưa muốn gả đi."
Cô trả lời, liếc mắt nhìn Mộ thái thái phía sau Mộ Dạ Triệt, bỗng nhiên xoay người đi về phía cửa!
"Cổ Dư!" Mộ thái thái bị phản ứng của cô dọa đến, không rõ vì sao cô lại không vui sướng, mà là sợ hãi, vội vàng đứng dậy kêu giữ cô lại, "Cổ Dư, Dạ Triệt đã đồng ý rồi, nó nói là vốn tính kết hôn cùng con, con làm sao vậy? Nếu có gì oan ức, cứ nói hết với bác......"
Nhưng Cổ Dư vẫn hướng về phía cửa, vội vàng rời đi, bóng dáng cao gầy biến mất trong đêm.
Bên này Mộ thái thái nóng lòng như lửa đốt, nhìn chằm chằm con, "Dạ Triệt, đi đưa cô ấy về, ta có cảm giác cô ấy có chút không đúng." Nếu sách lược bức hôn của bà có hiệu quả, vì sao Cổ Dư cảm thấy không vui, ngược lại vội vã rời đi? Xem ra là thái độ của con quá mức lạnh lùng, đâm Cổ Dư bị thương!
Mộ Dạ Triệt thì bảo tài xế lái xe đưa Cổ Dư về, chính mình cũng không có tự mình đưa đi, cười nói với mẹ: "Có thể là phương thức cầu hôn của con không đủ lãng mạn, khiến cô ấy cho rằng con bị ép buộc. Nhưng đúng như những gì mẹ nói, con người khi còn sống nếu không kết hôn sẽ không hoàn chỉnh, tuổi con cũng không còn nhỏ, là đã đến tuổi để kết hôn. Mà Cổ Dư, vừa vặn thời gian này xuất hiện trước mặt con, hơn nữa không có thiên kim tiểu thư nào thích hợp với con hơn cô ấy, bởi vậy, là con tự nguyện cưới cô ấy."
"Nhưng vừa rồi con kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô ấy như vậy! Cô ấy sẽ khó chịu!" Mộ thái thái lớn tiếng chỉ trích con, vẫn không rõ trong lòng con đang suy nghĩ điều gì, lửa giận lại dâng lên, "Con đã sớm có quyết tâm cưới cô ấy, vì sao còn muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ châm chọc cô ấy như vậy?! Tính tình cô ấy tuy rằng cẩu thả, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, sẽ bị thương sẽ khổ sở! Vừa rồi con làm hơi quá đáng!"
Tuy rằng bà có thể giải thích rằng bọn họ đã sớm bước qua tuổi yêu đương oanh liệt, không cần thiết phải có nghi thức cầu hôn đến khắc cốt ghi tâm, nhưng thái độ vừa rồi của Dạ Triệt có phải nên tốt hơn một chút hay không? Đứa con này khiến người ta không bớt lo!
"A." Mộ Dạ Triệt cười chậm rãi, bình thản nói: "Con sắp cưới cô ấy, cho nên mới chỉ ra khuyết điểm của cô ấy. Con hi vọng phu nhân thị trưởng tương lai có thể đi vào quy củ, xử sự hào phóng. Điều này, thân là phu nhân bí thư thị ủy, mẹ hẳn là có thể hiểu rõ hơn ai khác. Mẹ sẽ không ở trước mặt mọi người, cùng tranh luận nửa cái bánh quẩy bánh kem với chủ quán chứ?"
"Cái này......" Mộ thái thái quả nhiên bị dội gáo nước lạnh, rốt cuộc nhớ tới thân phận thị trưởng của con, bình ổn lửa giận mà nói: "Về mặt này, quả thật Cổ Dư có khuyết điểm, nhưng mẹ tin tưởng cô ấy sẽ cố gắng sửa lại. Vừa rồi mẹ từng thử khuyên giải, tối hôm qua Cổ Dư vì sự lạnh lùng của con mới đi uống rượu giải sầu, cũng là mẹ, dặn dò chú Tiền đưa Cổ Dư vào phòng của con. Tất cả những điều này cũng không phải cô ấy tự nguyện, hơn nữa cô ấy mất ý thức không biết chính mình đang làm gì, bởi vậy con không nên trách cô ấy."
"Mẹ, sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa." Mộ Dạ Triệt lãnh đạm mà nói, tất nhiên cảm thấy tức giận với điều này, cười lạnh nhắc nhở mẹ mình, "Thân là người mẹ đã nuôi dưỡng con nhiều năm, mẹ hẳn là hiểu rõ hơn so với ai khác, con vừa có thể ở chung với Cổ Dư hơn một năm không có rời xa, vậy nhất định là trên người cô ấy có ưu điểm hấp dẫn con, khiến con có hứng thú chậm rãi tiếp xúc với cô ấy, xem cô ấy có tư cách làm vợ của con hay không. Hiện tại con đã hứa cưới cô ấy, chứng tỏ người con gái phù hợp với con đã xuất hiện, mẹ không cần nóng vội tác hợp cùng sắp xếp, cẩn thận lại bị phản tác dụng!"
"Dạ Triệt......" Mộ mẫu bị những lời này của con làm kinh sợ, không ngừng nhấp môi muốn giải thích, "Mẹ không có ý này, mẹ chính là muốn con và Cổ Dư được hạnh phúc......"
chọn ra một thời gian thích hợp để đưa ra kết luận kết hôn với Cổ Dư của mình. Con muốn ổn định, Cổ Dư lại là người lựa chọn tốt nhất."
"Vậy là tốt rồi." Mộ bí thư vừa lòng gật gật đầu, nét mặt già nua có vẻ hồng hào vui sướng vì rốt cuộc con cũng chịu lập gia đình, "Chuẩn bị đi, ba ủng hộ con. Nhưng mà, sau khi kết hôn con nhất định phải đối xử với tiểu thư của Cổ gia như đối xử vợ chồng với nhau, dù sao cô ấy cũng là người vợ mà con tự nguyện cưới hỏi."
"Ba, con biết." Mộ Dạ Triệt gật gật đầu, thân hình vĩ ngạn đi qua bên người ông, vào phòng của mình.
Sau khi vào phòng, hắn không có bật đèn mà chậm rãi thong thả bước đi, đến trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn ngôi sao trên bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ. Thoạt nhìn hắn không phải đang ngắm cảnh, mà là đang suy nghĩ chuyện gì, sườn mặt hoàn mỹ mới im lặng như vậy, hàng mi không chớp mắt mà suy nghĩ, tựa như đang tiến vào một trạng thái trầm tư.
Thật ra hắn đã trải qua hai cuộc đời, tuổi thơ ấu cửa nát nhà tan cùng thiếu niên được cha nuôi dốc lòng giáo dục bồi dưỡng, bởi vậy trong cơ thể hắn thật ra cũng có hai cái Mộ Dạ Triệt, một nơi tên là Hàn Triệt, một nơi tên là Mộ Dạ Triệt. Sau khi kết hôn cùng Cổ Dư, hắn sẽ dùng thân phận Mộ Dạ Triệt mà chịu trách nhiệm với cô, hoàn thành nhiệm vụ cuộc đời mà mọi người mong đợi ở hắn.
Nhưng hành động của một Mộ Dạ Triệt khác, sẽ nhìn tình hình mà xác định. Bởi vì Hàn Triệt sau khi thay tên đổi họ, thật ra không thể quên được xuất thân của chính mình, cuối cùng sẽ có một ngày, Hàn Triệt sẽ ngóc đầu trở lại bùng nổ sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ với Lâm Ngọc Nhi, thù gϊếŧ mẹ không đội trời chung!
---
Cổ Ngạo
Cổ Dư vội vàng về tới nhà, nhưng cô không có chào hỏi cùng anh trai Cổ Ngạo, vừa vào phòng liền đi ngủ.
Cổ Ngạo lo lắng cho em gái, vội vàng gọi điện cho Mộ gia, hỏi đã xảy ra chuyện gì?
Mộ bí thư cầm điện thoại cười ha ha trả lời: "Cháu trai đừng lo lắng, cứ việc chuẩn bị hôn lễ đi, đêm nay rốt cuộc đôi vợ chồng son này đã xác định chuyện hôn sự rồi, là một tin tốt."
"Vậy vì sao sắc mặt của Torn thoáng nhìn không được tốt cho lắm? Bác trai, có phải con bé cãi nhau với Dạ Triệt không?" Cổ Ngạo vẫn không yên lòng, nhăn mày lại nói: "Gần đây, hình như con bé thật sự luôn không được vui."
Mộ bí thư trầm ngâm trong điện thoại một lát, suy tư vào giây lại cười nói: "Có thể là gần đây đang trong giai đoạn va chạm, không thể thích ứng một số khuyết điểm của Dạ Triệt. Nhưng mà bác tin tưởng hai đứa chúng nó có thể đi giải quyết tốt, sau đó hoàn thành chuyện hôn nhân đại sự."
Cổ Dư nằm trong phòng, nghe anh trai đang ở trên hành lang hỏi thăm chuyện của mình, cô vội vàng ngồi bật dậy, lấy tay nhéo nhéo mặt mình, cố gắng để sắc mặt mình được hồng hào, cười, lớn tiếng nói với ngoài cửa: "Anh, là anh đang đứng bên ngoài sao? Vào đi, vừa rồi em không có nhìn thấy anh."
Cổ Ngạo chấm dứt trò chuyện cùng Mộ bí thư, đẩy cửa ra, đứng trước cửa lo lắng nhìn cô, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết!" Có trời mới tin Cổ Dư không có việc gì!
Cổ Dư thấy không thể gạt được người anh làm công tố viên của mình, liền đi xuống giường cố ý cười hì hì: "Còn không phải vì Dạ Triệt ghét em uống rượu sao, em cùng anh ấy cãi nhau một chút. Anh ấy vẫn chọn tật xấu của em, nói em tính toán chi li, còn mượn rượu giả điên......"
"Em quả thật nên sửa lại những tật xấu này đi." Cổ Ngạo đúng là nói nghiêm túc, nhìn em gái ở trước mặt, "Em có thể nghĩ tới, nếu em kết hôn cùng Mộ Dạ Triệt, chính mình là phu nhân thị trưởng tương lai hay không? Em có gặp ai là phu nhân thị trưởng lại trả giá ở quầy thức ăn vì nửa cái bánh quẩy, đỏ mặt cãi nhau với nhân viên cửa hàng không? Lại uống say ở quán rượu ven đường, nôn thấy khiếp?"
Lúc này Cổ Dư lựa chọn không lên tiếng.
Cổ Ngạo liền nói chậm lại: "Gả cho người mà em yêu, cũng không cần phải thay đổi hoàn toàn con người mình, mà là có tri thức hiểu lễ nghĩa, có chính nguyên tắc của mình. Lúc này sau khi em kết hôn cùng Mộ Dạ Triệt, trên em có có hai người chị, cũng chính là hai người dì của Đại Lận, nghe nói có quan hệ với Mộ bá mẫu không được tốt lắm, những mối quan hệ này đều cần em xử lý cho khéo. Nhưng mà anh lại lo lắng cho em, thật sự lo lắng em sẽ xúc động mà làm việc."
Cổ Dư ngồi lại trên giường, ôm chăn của mình hơi hơi cúi đầu, "Em cũng chưa nói là sẽ gả cho Mộ Dạ Triệt."
"Lại nói dỗi." Thân thể cao lớn của Cổ Ngạo ngồi ở mép giường, lấy tay xoa xoa tóc em gái, "Mộ gia đã muốn chuẩn bị hôn sự, nếu lần này em lựa chọn đào hôn, như vậy đời này em cùng Mộ Dạ Triệt cũng không có khả năng kết hôn lại. Có lẽ, em có thể cho mình tin tưởng nhiều một chút, để Mộ Dạ Triệt kết hôn xong không thể rời khỏi em."
"Anh, không thể tưởng tượng được anh có thể nói ra những lời buồn nôn như vậy." Cổ Dư ngẩng đầu cười nghịch ngợm, giật giật cái đầu của mình, nhẹ cọ cọ trong bàn tay của anh trai, sau đó tựa đầu vào giường, thở dài cười nói: "Anh, thật ra anh không cần lo lắng sau khi kết hôn cùng chị dâu, em cùng Cổ Tuấn sẽ không có ai chăm sóc. Tụi em sẽ nhanh chóng tim được hạnh phúc thôi, có được một gia đình nhỏ của chính mình, tuy rằng từ nhỏ đã không có cha mẹ ở bên cạnh, trải qua một tuổi thơ không giống với những người khác, nhưng tụi em có một người anh trai như anh, anh vẫn luôn lấy thân phận làm cha mà quan tâm, bận rộn lo lắng cho tụi em, thậm chí vẫn không chịu có bạn gái, bởi vậy nhanh thôi, ba anh em chúng ta sẽ được hạnh phúc, đây là ba mẹ đang phù hộ chúng ta."
Cổ Ngạo lại xoa đầu cô, "Cho dù chúng ta có lập gia đình, vĩnh viễn vẫn là người một nhà. Anh chính là không hi vọng em miễn cưỡng cười vui. Được rồi, giờ em ngủ đi." Anh đứng lên, nhìn bộ đồ trên người Cổ Dư còn chưa thay ra, dặn dò cẩn thận, "Trước khi ngủ nhớ tắm rửa thay quần áo."
"Yes, sir!" Cổ Dư cười khẽ cúi chào anh, trên mặt sớm đã khôi phục vẻ thanh minh, ánh mắt cười chứa đầy vui vẻ, "Sir, em tiễn anh ra cửa nha ~"
"Nghịch ngợm." Cổ Ngạo ra tới cửa, vươn tay đóng cửa giúp cô, "Sau này gả đi, trăm ngàn lần đừng có nghịch ngợm trước mặt người ngoài, tránh làm đầu đề câu chuyện, bị người ta nói không hợp hình tượng."
Cổ Dư nhìn cánh cửa phòng được anh trai nhẹ nhàng đóng lại, cùng với những lời cuối cùng mà anh dặn dò, nhẹ nhàng thở dài một hơi, lần nữa chui mình vào trong chăn. Cô gả cho Mộ Dạ Triệt làm phu nhân thị trưởng đoan trang hào phóng rốt cuộc là vì cái gì? Chỉ vì lần này nếu từ chối, sau này sẽ không có khả năng kết hôn cùng hắn sao?!
---
Lâm Nho Nhỏ bị cho leo cây, khi cô được thư ký của Mộ Dạ Triệt đón đi đến trung tâm mua sắm quần áo, trang sức, sau đó được đưa đến một nhà hàng chuẩn bị ăn tối cùng Mộ Dạ Triệt, Mộ Dạ Triệt lại đột nhiên bị mẹ gọi về nhà.
Cô nhìn chỗ ngồi trống rỗng phía đối diện, đột nhiên mất khẩu vị đối với những món ngon trước mặt, tức giận tháo khăn ăn trên ngực xuống! Càng không có tâm tình lên tầng cao nhất ngắm cảnh đêm!
Thư ký thấy cô đang tức giận, mỗi động tác đều phát ra âm thanh, vội vàng nói: "Lâm tiểu thư, thiếu gia có chút việc không thể tới được, để tôi đi dạo ngắm cảnh đêm cùng Lâm tiểu thư. Thiếu gia để lại thẻ bạch kim ở đây, có thể cho Lâm tiểu thư mua sắm tùy ý, không có giới hạn."
"Thật sao?" Mắt Lâm Nho Nhỏ sáng rực, lửa giận trong ngực tan đi một nửa trong phút chốc, "Giờ chúng ta đến trung tâm thương mại đi." Vừa rồi mặc thử, cô cũng nhìn trúng vài bộ mới có giới hạn số lượng cùng giày cao gót, nhưng ngại giá trị mỗi bộ đều xa xỉ, nên cô chỉ chọn một bộ duy nhất. Hiện tại Mộ Dạ Triệt lại cho cô cơ hội mua sắm lần nữa, cơ sao mà cô không làm?
Cô lên xe buýt số 6, nhắm mắt lại ngủ, một đường dựa vào lưng ghế, rốt cuộc sau một giờ, tới công ty Sóng Biển.
Nhưng khi cô đi thang máy lên tầng 8, lại phát hiện có vài người đứng trước công ty Sóng Biển, cảm xúc vài người này thật sự kích động, không ngừng nhao nhao nói ồn ào, khiến những người tăng ca ở công ty bên cạnh phải lại đây ngăn cản, nói bọn họ im lặng một chút!
Mà trong đám người, có một chàng trai cao lớn, một thân phong trần mệt mỏi, tựa như vừa mới chạy tới, đang còn thật sự nghe ý kiến của những người này, nâng tay có ý bảo bọn họ "Đừng gấp, nói từ từ thôi".
Phó Minh Khải
"Phó tổng, trong khoảng thời gian ngài không có ở đây, Lâm tiểu thư thường xuyên để trợ lý Phan điều tra giấy tờ của công ty chúng ta, để lế toán đi ngân hàng lấy tiền mặt cho anh ta......Có mấy lần, Lâm tiểu thư tự mình mang con dấu cùng giấy chứng nhận cổ phần công ty đi đến văn phòng luật sư, luôn luôn ra ngoài xã giao, gặp một số ông chủ lớn. Từ lúc đó chúng tôi bắt đầu nghi ngờ cô ta, cô ta cũng đã lên âm mưu bí mật bán công ty đi, mà trợ lý Phan trở thành kẻ chết thay của cô ta!"
"Cô ấy có điều gì khác thường nửa không?" Phó Minh Khải bình tĩnh mà nói, hiển nhiên là không thông báo cho Lâm Tiêm Tiêm, lặng lẽ về nước, sau đó âm thầm điều tra, muốn nghe được sự thật từ những nhân viên chân thành. Bởi vì những người nhân viên này là anh mang theo, theo anh rất nhiều năm, tuyệt đối không phản bội anh.
"Phó tổng, trước đấu thầu một ngày đột nhiên cô ta lại vừa vặn xảy ra tai nạn, nhưng tài xế gây chuyện lại không tìm thấy, nghe nói là một chiếc xe tải chở cát không có giấy tờ! Nhưng mà khéo là, ngày hôm sau thế nhưng có người lại cố ý nâng giá thầu lên, khiến công ty chúng ta không thể cạnh tranh, không có được dự án này, mấy trăm vạn ngài giao cho cô ta lại thần kỳ không cánh mà bay! Theo như lời cô ta nó, cô ta không hề động qua khoản tiền này......"
"Tiền lương của chúng tôi cùng phần trăm hoa hồng đã bị nợ hai tháng, theo như cô ta nói, lần này công ty bắt tay tham gia đấu thầu dự án này, tiền mặt không thể trả đúng hạn được, để chúng tôi chờ một tháng, nhưng không nghĩ tới đây là điềm báo bán đi công ty, chúng tôi còn ủng hộ cô ấy! Phó tổng, không phải chúng tôi không tin Lâm tổng, mà là cô ta cùng trợ lý Phan làm chút chuyện thật sự khiến người ta không thể chấp nhận được, rõ ràng chính tay cô ta ký tên, lại vu oan cho trợ lý Phan động tay động chân, để lão Phan chịu tiếng xấu thay cho người khác, càng khiến chúng tôi xem thường cô ta......"
"Tòa án lại đây niêm phong công ty, nói rõ ràng, quả thật là Lâm tổng bán công ty, giấy trắng mực đen không thể chống chế...... Chẳng lẽ tòa án lại nói dối sao? Bọn họ là làm việc dựa theo trình tự pháp luật, một khi giao dịch thành công, bọn họ dựa theo trình tự lại đây niêm phong công ty, chúng tôi vẫn chẳng hay biết gì, đột nhiên bị người ta đuổi ra ngoài, tiền lương tháng sau cũng không biết ở nơi nào......"
"Được rồi, mọi người nói tôi đã hiểu rồi." Phó Minh Khải nâng tay, trên khuôn mặt gầy yếu đã mọc râu dài, sắc mặt đen tối, "Luật sư bên kia tôi đã đi qua, luật sư nói, trình tự giao dịch không có vấn đề gì, quả thật là tự Lâm Tiêm Tiêm ký tên, cũng một mình lấy đi con dấu cùng thư chứng nhận cổ phần, hoàn thành giao dịch một cách bình thường. Bởi vậy hiện tại tôi muốn nói, công ty Sóng Biển không chỉ là tâm huyết của tôi cùng Tiêm Tiêm, cũng là tâm huyết của mọi người, là mọi người cùng cố gắng mới thành lập nên công ty Sóng Biển. Hành động này của Tiêm Tiêm thực sự tôi sẽ không tha thứ cho cô ấy, nhưng xin mọi người hãy bình tĩnh, tiền lương của mọi người tôi sẽ lo liệu, để mọi người trải qua giai đoạn này."
"Vậy Phó tổng, công ty Sóng Biển của chúng ta cứ như vậy không còn sao? Công ty Sóng Biển là gia đình của chúng tôi, vì sao lại để cô ta bán đi như vậy? Vì sao không khởi tố cô ta?"
Lâm Tiêm Tiêm kéo túi hành lý đứng trước cửa thang máy, đột nhiên cảm thấy sự xuất hiện của Phó Minh Khải tự dưng thật xa lạ.
Vốn Minh Khải phải đi Thụy Sĩ thăm mẹ, sau đó trở về tặng cho cô một cái ôm thật to, nói nhớ cô, cùng cô chuẩn bị kết hôn, nhưng hiện tại, anh lại im lặng trở về nước, thà rằng tin tưởng nhân viên của mình, cũng không chịu nghe cô giải thích! Cô cảm thấy trái tim băng giá, kéo hành lý đi dần về phía trước, hô một tiếng "Minh Khải".
"Minh Khải, em không có bán công ty." Hốc mắt cô đầy nước mắt chua xót, hi vọng bạn trai có thể tin tưởng cô, cho dù là một chút. Hiện tại ngoài những lời này, cô còn có thể nói gì, chỉ có bạn trai tin cô, bọn họ có thể đồng tâm hiệp lực tìm ra hung thủ hãm hại cô.
Nhưng mà khi Phó Minh Khải nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên trở nên phẫn nộ, lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô.
Tâm của Lâm Tiêm Tiêm lộp bộp một chút, biết mong chờ cuối cùng của cô hoàn toàn tan biến, Phó Minh Khải không chịu tin tưởng cô.
"Lâm Tiêm Tiêm, thế mà cô còn có gan xuất hiện ở nơi này! Cô không biết mình khiến chúng tôi thảm hại như thế nào sao? Chúng tôi phải bắt cô đi ngồi tù, xem cô còn dám cuốn tài sản của công ty bỏ trốn cùng tình nhân hay không!" Những nhân viên bị mất việc phẫn nộ hướng về phía cô, tựa như thấy cô một lần là đánh một lần, "Cô bị tình nhân bỏ rơi thì liên quan gì đến Phó tổng của chúng tôi, cô vậy mà còn mặt mũi trở về hả! Chúng ta báo cảnh sát bắt cô ta đi! Là cô ta hại chúng ta không có công việc! Không biết xấu hổ!"
Lâm Tiêm Tiêm thấy bọn họ cầm túi hành lý của mình ném xuống lầu, vội vàng lui về phía sau, lại lớn tiếng nói với Phó Minh Khải đang đứng bất động tại chỗ: "Em bị tai nạn, tỉnh lại liền phát hiện tất cả đều thay đổi, em đến nay còn không biết ai đang hãm hại mình, nhưng Minh Khải, trợ lý Phan tuyệt đối có vấn đề, em từng đưa toàn bộ tài liệu quan trọng của công ty để anh ta đưa đến văn phòng luật sư......"
Mắt thấy một đám người đang phẫn nộ chụp lấy tóc của cô sẽ đánh, cô vội vàng ôm đầu, trốn người vào một góc, ý đồ chạy
trốn. Phó Minh Khải thì đi đến bên này, để nhân viên đừng tạo thành thương tổn cho người khác, như vậy là phạm pháp, nhưng trước khi anh nói ra những lời này, mấy người phụ nữ gần đó đã bắt đầu đánh Lâm Tiêm Tiêm, giữ chặt cô không buông, nhất định phải đánh cho cô nhụt chí.
Tóc của Lâm Tiêm Tiêm bị túm rớt một mảng, mặt bị tát đau, khiến cô nhe răng trợn mắt, kêu to, phản kháng tìm bạn trai cầu cứu, "Minh Khải, tìm trợ lý Phan, anh ta có thể chứng minh tất cả......"
"Đừng làm chuyện tai nạn chết người!" Phó Minh Khải để vài người con gái dừng tay, đây bọn họ ra, lạnh lùng đi đến trước mặt Lâm Tiêm Tiêm tóc tai bù xù, "Tiêm Tiêm......Mẹ của tôi đúng như em mong muốn, không cứu kịp đã vĩnh viễn ngủ trên bàn mổ." Đột nhiên anh nói, ánh mắt lạnh như băng kia vẫn mang theo sự phẫn nộ như cũ, trên cằm mọc đầy râu cùng nản lòng thoái chí, "Bà vẫn không đồng ý cho chúng ta kết giao, nhưng vì tôi kiên trì, trông đợi một ngày kia em có thể phụng dưỡng tuổi già của bà trên giường bệnh. Mà em, báo đáp lại gì cho tôi?"
"Em......" Lâm Tiêm Tiêm nghẹn ngào.
"Bà ấy bị em chọc tức đến chết." Phó Minh Khải lại nói, bỗng nhiên thay thế tất cả mọi người, một bạt tai tát thật mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Lâm Tiêm Tiêm, ánh mắt lạnh như băng như đao, "Cút khỏi tầm mắt của tôi! Tôi không muốn lại nhìn thấy cô!"
Một cái tát này giáng xuống, toàn bộ mọi người im lặng, thân hình nhỏ nhắn của Lâm Tiêm Tiêm bị lực mạnh này khiến mình đụng trực tiếp vào tường, đã không cần để những người khác đi đánh cô cho hả giận nữa. Vì vậy thời điểm khóe miệng Lâm Tiêm Tiêm rớm máu, nước mắt ở khóe mắt lại rơi như mưa!
Môi của cô sưng sưng, muốn nói chuyện với Phó Minh Khải đang phẫn nộ, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, trước đôi mắt kinh ngạc của mọi người về cái tát này, từng bước đi vào thang máy.
Trước khi đi cô không nói gì với Phó Minh Khải hết, chính là dựa vào thang máy, lấy tay che đi vết máu không ngừng chảy ra nơi khóe miệng.
Cuối cùng, một mình cô đi dưới trời đổ mưa to không biết từ khi nào, rời xa nơi đó đứng ở mái hiên nào đó, nhìn những sản phẩm mới đưa ra thị trường chưng trong tủ kính. Cô nhìn thấy một thân bẩn loạn của mình trong tủ kính, tóc rối tung, chân còn mặc giày thể thao, hoàn toàn không giống một phú bà ôm mấy trăm vạn của công ty bỏ trốn.
Nhưng mọi người đều cho rằng cô trở thành phú bà, vì sao?
"Tiêm Tiêm, vì sao không nghe máy của chị? Chị gọi cho em vài lần, vẫn không ai nhận nghe." Lâm Nho Nhỏ gọi điện thoại tới, khoe với cô chiếc váy hiệu mới mua, "Biết hôm nay chị đi nơi nào không? Hiện tại chiếc váy trên người chị có giá hơn mười vạn, đi ăn ở nhà hàng trên cao cùng ngủ một đêm ở trong phòng tổng thống. Tiêm Tiêm giờ em đến đây đi, chị chọn giúp em một cái váy. Bộ sưu tập ở nơi này sẽ không được sản xuất nữa, chỉ có một mẫu thôi, sau này khi tham dự tiệc trong xã hội thượng lưu tuyệt đối không có người đụng hàng với em."
"Giờ em không tiện đến đó." Lâm Tiêm Tiêm nói khàn khàn, "Hôm nay Minh Khải đã trở lại."
"A, tên khốn nạn đó cuối cùng cũng trở lại! Em để anh ta tự mình đi điều tra đi, đừng trốn tránh đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu phụ nữ chứ! Anh ta cũng thật là có ý, không nhận nghe điện thoại của em, lại thân mật với cái cô Diệp Tố Tố kia......"
"Đừng nói nữa, giờ em có việc." Lâm Tiêm Tiêm chuẩn bị tắt máy.
Lâm Nho Nhỏ lại cướp lời mà nói, "Tên khốn Phó Minh Khải đó vẫn không để ý đến em như trước đúng không? Không phải là em đang tìm phòng ở đó chứ? Thiếu chút nữa chị quên chị em chúng ta không có nhà để về. Như vậy đi, em nói cho chị biết mình đang ở đâu, chị để tài xế đến đón em. Đêm nay chị có chỗ ở, hoàn cảnh tốt lắm."
"Không cần." Lâm Tiêm Tiêm trực tiếp từ chối.
"Vậy trên tay em có tiền sao? Tiền của em đều đổ vào công ty Sóng Biển, thời điểm tai nạn trên người cũng không có tiền, chỗ ở hiện tại đã bị niêm phong, hoàn toàn là không xu dính túi......Nếu không phải chị chạy tới từ thị trấn, chị cũng không biết ems au khi xuất viện sẽ chuẩn bị cuộc sống như thế nào. Được rồi, nói cho chị biết hiện tại em đang ở đâu, chị để tài xế đến đón em." Lâm Nho Nhỏ quở trách một chút trong điện thoại, mặc dù có chút khoe khoang, nhưng vẫn thấy được, cô vẫn thật quan tâm em gái.
Lâm Tiêm Tiêm trầm mặc một lát, nói địa chỉ cho cô nghe, sau đó ôm nột thân ẩm ướt nhìn trời mưa to.
Nửa tiếng sau, Lâm Tiêm Tiêm được Lâm Nho Nhỏ đón đến cửa hàng quần áo thử bộ đồ trong bộ sưu tập mới ra. Bởi vì Lâm Nho Nhỏ cầm thẻ bạch kim không có giới hạn, luôn luôn thử váy áo mới trong cửa hàng, sau đó thử giày, không ngừng quẹt thẻ, xem ra muốn xài hết tiền trong thẻ của Mộ Dạ Triệt.
Lâm Nho Nhỏ sớm đã để cửa hàng giúp cô đem những chiếc dạ hội váy màu xanh, màu trắng, màu đen, áo choàng lông, túi hàng hiệu, giày hàng hiệu xếp một hàng, nghe vậy liền quay đầu mỉm cười, "Tiêm Tiêm, em đang nói gì vậy, chúng ta là chị em ruột, chị có đồ mới, em gái đương nhiên cũng được mặc đồ mới. Đi thôi, phòng của chúng ta đã được đặt rồi, đi ngâm nước nóng trước, có thể dưỡng nhan."
Cô để thư ký mang túi giấy mua sắm giúp hai chị em, chính mình thì nâng cằm lên, trong tiếng nói "Cám ơn quý khách" của tất cả nhân viên cửa hàng, cao ngạo ngồi vào xe mà Mộ Dạ Triệt để thư ký đến đón cô.
Lâm Tiêm Tiêm vẫn không lên tiếng, theo Lâm Nho Nhỏ ngồi lên xe, bị cô đưa đến khách sạn sáu sao.
Thì ra Lâm Nho Nhỏ đặt phòng tổng thống ở khách sạn sáu sao, có phòng tắm nước nóng thoải mái, tính tận hưởng trong này một đêm, sống cuộc sống của kẻ có tiền.
Giờ phút này, cô cùng em gái đang ngâm mình trong bôn nước nóng của phòng tổng thống, khuôn mặt bị hấp hơi nước hồng hồng, da thịt ngọc ngà hiện ra mịn màng như lụa, so với đồ uống trong tay còn muốn mê người hơn. Lâm Tiêm Tiêm cũng như thế, da thịt toàn thân vô cùng mịn màng, vô cùng trong suốt.
"Tiêm Tiêm, miệng bị sao vậy? Giống như từng bị chảy máu." Ngâm bồn nước nóng được một nửa, Lâm Nho Nhỏ bắt đầu ám chỉ em gái, nhẹ nhàng cười, "Chắc là em biết hôm nay ai đặt phòng này cho chị, hơn nữa còn mua những món hàng sang trọng trong cửa hiệu?" Hiện tại dưới tình huống này, em gái so ra không thể xinh đẹp hơn so với cô được, bởi vì rõ ràng Mộ Dạ Triệt có ý với cô, không thể để Tiêm Tiêm cướp đoạt sự nổi bật được!
Lâm Tiêm Tiêm thì lấy khăn tắm bao quanh người, chuẩn bị bước ra khỏi bồn tắm, "Vậy đêm nay anh ta có lại đây không? Em ở đây hình như không được tiện lắm." Cô đương nhiên là biết Mộ Dạ Triệt, so với ai khác cô biết được Mộ Dạ Triệt muốn lựa chọn một trong hai người làʍ ŧìиɦ nhân của hắn!
"Yên tâm đi, đêm nay anh ấy sẽ không đến đây." Lâm Nho Nhỏ nhìn chằm chằm đôi chân thon dài cùng bộ ngực đầy đặn của em gái, có chút hâm mộ, "Nếu anh ấy lại đây ngủ, chị sẽ không gọi em đến. Nhưng mà em có thể nhớ kỹ, hiện tại anh ấy là anh rể của em, là người đàn ông của chị em, vậy thì không còn gì tốt hơn. Thân là em vợ, chắc là sẽ không làm chuyện gì sau lưng với anh rể, đúng không?"
Lâm Tiêm Tiêm thấy cô ám chỉ rõ ràng như vậy, tựa như thực sự để ý Mộ Dạ Triệt hứng thú với cô, liền quay đầu cười nói: "Anh rể? Hôm nay hình như hai người lần đầu ăn cơm với nhau, còn chưa có chính thức bắt đầu."
Nói xong cô chỉ chỉ điện thoại trên bàn trà, "Điện thoại của chị đổ chuông, có muốn em nghe giùm hay không?"
Lâm Nho Nhỏ bị những lời này của cô làm giật mình, phát hiện em gái có khi cũng nhanh mồm nhanh miệng, liền tiếp tục ngâm mình trong bồn nước nóng, lười cử động, "Em nghe giúp chị đi. Thật ra chỉ cần chị sống tốt, cũng sẽ không quên em đâu."
Lâm Tiêm Tiêm không nói với cô nữa, thay cô nhận điện thoại, nhưng không nói gì.
"Amy, hiện cô đang ở khách sạn sao? Tôi đang đứng trước cửa khách sạn, hai phút nữa lên lầu." Micro truyền đến tiếng cười đặc biệt của Mộ Dạ Triệt, cười ấm áp như mùa xuân, mang theo một tia tà khí, "Nơi cô chọn có phong cảnh không sai, có thể vừa ngâm bồn nước nóng vừa ngắm cảnh đêm."
Lâm Tiêm Tiêm giật mình, không nghĩ rằng Mộ thị trưởng sẽ lái xe đến khách sạn, vội vàng lấy tay che ống nghe, đưa điện thoại hướng về Lâm Nho Nhỏ, cười lạnh nói: "Hiện "Anh rể" của em đang đứng trước cửa khách sạn, hai phút nửa sẽ lên lầu,tính cùng chị ngâm nước nóng ngắm cảnh đêm, em gái này có nên tiếp tục ở lại chỗ này hay không?"
"A?" Lâm Nho Nhỏ kêu lên một tiếng sợ hãi, mừng rỡ như điên mà đứng lên khỏi mặt bồn tắm, "Đương nhiên không nên! Em lập tức rời khỏi đây đi!"
Lâm Tiêm Tiêm thì cười lạnh không thôi, vừa không có đi, cũng không cử động, chính là lạnh lùng nhìn Lâm Nho Nhỏ đang mừng rỡ như điện, sớm đã nhìn thấy người chị này.
---
(Editor: Mị đã nói là k có ý kiến về chuyện copiers đưa Lỗ Ái đi khắp thế gian, nhưng việc copiers sửa lại lời mị nói, "Truyện được dịch và up từ một nguồn duy nhất là truyenwiki1.com, tất cả các nguồn web truyện khác đều là copy lại" thành truyendkm.com , cảm thấy bị xúc phạm quá, nên mị sẽ dừng edit Lỗ Ái tại chương 10 ngoại truyện này, ngoại truyện còn rất dài rất hay, ngược tâm máu chó tung tóe nhưng thật đáng tiếc, các bạn đi copy còn không biết điều.10/11/2020)