" Sao?"
Thính giác của cô liệu có vấn đề gì không? Ầy...chắc là có rồi.
" À...ừm...tôi muốn ngủ cùng..."
Đáp lại cái sự nửa tin nửa ngờ của cô thì là lời nói chắc như đinh đóng cột của Thẩm Bạch Phong khẳng định thính giác của cô cực kỳ tốt.
" Dừng!"
Ngay lập tức cô phải bắt anh dừng lại câu nói còn đang dở dang. Bữa nay bị điên à? Hay làm việc nhiều quá não bị đè bẹp rồi?
" Ba đời nhà anh bị điên thế nào tôi không quan tâm. Quan trọng là đến đời anh đừng điên là được."
Cô nói xong thì đứng dậy đuổi anh như đuổi tà, nhất quyết tốn khứ anh ra ngoài nhưng sức cô sao khỏe bằng anh được. Càng đẩy anh lại càng lấn tới vật cô xuống giường. Đối mặt với ánh mắt kì quái của Thẩm Bạch Phong cô bất giác rùng mình phải đẩy anh xuống.
Con người này hận cô đến nỗi chỉ muốn giết chết ấy tại sao lại có hành động kỳ quái này với cô chứ? Đúng là đàn ông khó hiểu mà.
" Em rất giống vợ anh."
Điều này cô biết, hai chị em song sinh đương nhiên là giống nhau y như đúc rồi. Chỉ có điều..năm ấy, người anh chọn yêu lại là chị gái cô chứ không phải là cô bé anh hứa sẽ cưới làm vợ.
Hóa ra là anh quá đỗi nhớ vợ, nên đã mượn hình bóng của cô để nguôi cơn nhớ nhung bao ngày. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô là cô, chị gái cô là chị gái cô. Dù giống nhau đến mấy cũng không thể biến cô thành người thay thế.
Tay anh như được cái chíp tự động vòng qua bụng ôm cô. Cái ôm này khiến cô tự dưng lại xuất hiện cảm giác lạ. Nó tựa như.... Không phải, cô đã thất tỉnh lâu rồi mà...
Mải ném cái suy nghĩ cặn bã ấy ra khỏi đầu mà anh ngủ lúc nào cô cũng chẳng hay. Nhưng anh như thế này cô căn bản không tài nào chợp mắt nổi. Cô khẽ cúi xuống nhìn anh rồi tháo cái tay kia ra đặt song song với tay còn lại.
Anh ngủ rồi,...
Thì sao cơ chứ...?
Đương nhiên là cô muốn...giết anh rồi.
Mỗi lần nảy sinh cảm giác rung động với người đàn ông này là cô lại nhớ tới cái cảnh anh gián tiếp thông đồng với Trương Tử Danh hại Đình Mục Quân bị tàn phế... Rồi là những dòng tin nhắn tục tĩu yêu cầu hắn ta phải làm nhanh gọn lẹ...xong việc thì tiễn người anh em cùng cha khác mẹ của mình xuống suối vàng. Quả là một con người ác độc.
Cô với lấy con dao đầu giường đâm mạnh vào lồng ngực anh...nhưng không hiểu tại sao giờ phút cơ hội này cô lại nương tay cho kẻ thù...cô đã đâm lệch hướng tim.
Cái đâm đó khiến anh tỉnh giấc nhưng dường như anh không hề có phản xạ gì gọi là đau đớn, chỉ khẽ thở dồn dập rồi nắm lấy tay cô ấn sâu vào bên ngực phải của mình. Từ con dao găm nhuốm máu tươi, càng ấn sâu máu lại càng chảy nhiều. Nó trào xuống tấm ga trắng khiến một khoảng bị thấm màu.
" Cô đã từng giết vợ tôi rồi, giết thêm tôi nữa đi!"
Đồng Giai Mẫn dõi theo cử chỉ bình thản của anh, đoán rằng anh chưa ngủ. Anh đã đoán trước được cô sẽ làm vậy chăng?
Nhưng đối diện với câu mệnh lệnh nhẹ nhàng đến nổi da gà của anh thì cô lại chỉ khẽ rũ mắt buông xuông. Cô rụt tay lại rồi chầm chậm bước ra khỏi phòng. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác thân thể mình y như bị đá đè lên vậy. Nặng nề đến độ không thể rảo bước nhanh.
Cô không muốn vì một chút suy nghĩ bồng bột tức thời của bản thân mà làm hỏng cả một kế hoạch hoàn hảo.
Chưa đầy nửa tiếng sau, một chiếc xe cấp cứu đã đậu trước cửa nhà, đưa anh vào trong xe. Lúc bấy giờ anh đã bất tỉnh nhân sự phó mặc cho đội ngũ y tá.
Có lẽ vì vết đâm không quá sâu nên tính mạng của anh tạm thời đã được giữ lại. Khi tỉnh dậy, người đầu tiên anh cất tiếng gọi là Đồng Giai Mẫn. Nhưng cho dù có gọi đến khàn tiếng thì cô cũng chẳng xuất hiện. Chỉ thấy trong tiếng gọi đó xuất hiện một người đàn ông cao ráo, lịch thiệp. Bước vào trong với thái độ cung kính:
" Thẩm tiên sinh, ngài tỉnh rồi."
" Thượng Triết, Đồng Giai Mẫn đâu?"
" Đồng tiểu thư, đã bay sang Mĩ từ sáng sớm rồi."
Cô muốn trốn khỏi anh càng nhanh càng tốt ư? Anh có điểm nào khiến cô sợ hãi phải né tránh đến như vậy?
Cô đâm anh một nhát khiến anh phải nhập viện vậy mà đến thăm cô cũng chẳng buồn đi. Từ khi nào cô lại miễn nhiễm với anh như vậy? Chẳng phải ngày trước cô vẫn lì lợm bám theo anh ngay cả khi anh có mắng chửi, thậm chí là đuổi đi sao?
Anh rút ống truyền trêи người ra, nén cơn đau nhói nơi lồng ngực gắng gượng ngồi dậy bước xuống giường. Thượng Triết đỡ lấy anh nhưng lại bị anh hất ra.
" Mau đặt vé cho tôi."
Dù muốn phản đối nhưng Thượng Triết không có quyền làm trái ý anh, chỉ đành tuân thủ theo.
Thượng Triết phát hiện, từ sau khi Đồng Giai Mẫn vào Thẩm gia thì anh hoàn toàn biến thành con người khác. Bất kể lúc nào làm gì cũng gọi điện cho quản gia thông báo với cô. Ngay cả bây giờ vẫn còn đang nằm trêи giường bệnh mà nhất quyết không chịu rời xa cô.
Đáp xuống sân bay New York, Đồng Giai Mẫn nhấc điện thoại gọi cho Đàm Khởi Nguyên đến đón. So với việc anh nhập viện vì sự cố tình của mình thì đối với cô, gặp Đình Mục Quân mới là chuyện trọng đại.
Cô đâm anh mục đích không phải vì trả thù, bởi cô hiểu được giờ mà giết anh thì ít nhiều cô cũng là nghi phạm số tuyệt không thể ra khỏi nhà giam trước khi có kết quả chính xác.
Cô làm vậy chỉ vì muốn kéo dài thời gian một chút để cô có thể trốn sang Mĩ trước gặp Đình Mục Quân.
" Đình phu nhân, theo như tôi biết thì bữa tiệc từ thiện tối nay Đình tiên sinh sẽ tham gia."