" Được rồi, đưa tôi về khách sạn đi!"
Đồng Giai Mẫn để Đàm Khởi Nguyên cầm va li của mình đặt vào trong cốp. Ông đưa cô đến khách sạn đã được đặt phòng trước, cô nhận lấy thẻ phòng rồi hẹn ông tối nay gặp mặt. Bước vào trong buồng tắm, cô dùng sữa thơm xoa nhẹ nhàng lên làn da căng mịn của mình. Nằm ngâm người trong bồn nước được rải cánh hoa hồng lên trêи. Cô thong thả hưởng thụ cảm giác thoải mái này nhưng trong lòng cô lại nổi lên sự hồi hộp. Phải chăng có phải sắp được gặp Đình Mục Quân nên cô mới vậy.
Gần năm rồi, một quãng thời gian quá dài dường như nó đã xóa nhòa đi khoảng cách giữa cô và anh. Đôi lúc cô muốn tiến thêm một bước, muốn gọi điện hỏi thăm anh muốn đến tìm anh nhưng anh cứ vậy mà lùi thêm một bước, từ chối tất cả nên con đường đến gần nhau của cả hai càng lúc càng xa vời. Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười đẹp nhất sẽ dành tặng cho anh khi gặp mặt. Không biết anh thế nào rồi, có thay đổi gì không? Cô vẫn nhớ như in vẻ ngoài anh tuấn của anh đã khiến bao cô bạn cùng lớp cô khi ấy phải say mê nhưng đổi lại anh sẵn sàng gạt bỏ bao ánh mắt ngưỡng mộ ấy để chinh phục trái tim cô.
Đang đắm chìm trong sự vui sướиɠ, mong chờ thì từ khóe mắt cô lại rơi xuống một giọt lệ. Nó chạm vào mặt nước tạo thành một tiếng động khẽ nhưng trong căn buồng kín tiếng như này cô nghe rõ mồn một. Cô gạt nước mắt đi, cô không muốn mình trong bộ dạng khóc lóc như vậy đến tìm anh, nhất định anh sẽ không vui.
Cô bước ra khỏi bồn tắm, khoác lên người chiếc khăn rồi mở cửa buồng đi ra. Cô đứng trước gương ngắm nhìn cơ thể mình một chút, tay cô bất giác tháo chiếc khăn khiến nó rơi xuống sàn. Từng đường cong lộ liễu ra trước gương, Hạ Y Y từng nói cô khỏa thân là đẹp nhất nhưng xem ra nó đã nói sai rồi. Đàn ông thực sự yêu cô sẽ chẳng bao giờ khen cái thứ gợi cảm này đẹp. Yêu một người con gái đâu cần phải thấy được vẻ đẹp bên trong lớp quần áo chứ?
Cô lấy trong va li ra một chiếc váy dạ hội màu xanh lam được đính trêи đó là những viên ngọc lấp lánh. Mặc chiếc váy đó càng tôn lên cơ thể thon thả của cô và từng đường cong gợi cảm.
Mải chải chuốt cho bản thân mà kim đồng hồ đã điểm giờ tối, cô vội mở cửa bước xuống sảnh. Đúng như đã hẹn, Đàm Khởi Nguyên đến đón cô. Ông nhìn cô từ trêи xuống dưới giơ ngón tay cái lên tán thưởng vẻ đẹp mĩ miều này.
Buổi tiệc dường như vừa mới được khai mạc, khách mời đến cũng khá đông, ai nấy đều mặc trêи mình những bộ đồ sang trọng nhưng không kém phần cao quý. Bạch Kim Nam đã gọi điện trước cho cô và hiểu được cô đến đây vì mục đích gì nên đã cho cô thay mặt Bạch Thị đến dự tiệc. Xem ra không cần với danh phận thư ký của Thẩm Bạch Phong thì cô cũng đường đường chính chính bước vào trong này.
Cô tách Đàm Khởi Nguyên ra cầm ly rượu vang đi đến một góc quan sát từng khách mời của buổi tiệc. Cô đang muốn tìm kiếm bóng dáng của Đình Mục Quân trong đám đông đó. Môi cô chạm lấy miệng ly, nhấp lấy một ngụm nhỏ thấm nhuần hơi men trong rượu. Không quá xuất sắc nhưng cũng khá ngon. Cô giơ ly ra trước mắt mình quan sát màu sắc của rượu để xem đây là loại gì thì chợt thấy bóng dáng của ai đó rất quen thuộc. Cô đặt ly rượu xuống bàn rồi đuổi theo người ngồi trêи chiếc xe lăn đó.
Vì bộ váy cô mặc cũng khá phức tạp nên không thể chạy nhanh được, chỉ đành rảo bước theo sau một khoảng dài. Khi đuổi theo ra đến sân sau của khách sạn thì cô khựng người lại trong vài giây. Đúng là anh rồi.
Đình Mục Quân, cuối cùng em cũng gặp được anh.
Cô mừng thầm trong lòng chậm rãi bước đến gần anh. Có lẽ anh hơi mặc cảm với đôi chân của mình nên đã đi ra chỗ này vừa ngắm cảnh vừa hóng gió. Cô biết anh không muốn ai quấy rầy nên đã đuổi hết vệ sĩ đi. Càng tốt, cô càng có không gian riêng tư để gặp anh. Cô bước đến gần bờ lưng rộng lớn kia, nhẹ nhàng che mặt anh lại, cất chất giọng khả ái:
" Đoán xem ai đây?"
Đình Mục Quân cười tà, anh nắm lấy tay cô hạ xuống.
" Tư Khuê, đừng nghịch ngợm nữa."
Trái với sự mong suốt bao năm, cô lại đột ngột nhận được cái tên lạ hoắc. Cảm giác mong mỏi, vui mừng đã bị anh tạt xuống đầu một gáo nước lạnh. Cô sững sờ như hóa đá, bàng hoàng hụt hẫng biết chừng nào.
Tư Khuê là ai? Tại sao anh lại dịu dàng đến vậy khi nhắc đến cái tên ấy chứ?
Đình Mục Quân quay người lại, nụ cười trêи môi anh đã tắt thay vào đó là sự ngỡ ngàng, ngạc nhiên.
" Tiểu Mẫn..."
Không hiểu vì sao, trái tim cô lại đau nhói đến vậy cứ như đang bị rạch nát. Nước mắt cô cứ muốn vượt tuyến lệ mà chảy xuống nhưng lại không thể được. Cô muốn khóc quá. Anh không vui mừng khi thấy cô ư? Hay anh đã quá quen với cuộc sống không có sự có mặt của cô rồi?
Cô chỉ biết gượng gạo nở nụ cười nhạt, bao nhiêu điều cô muốn nói khi gặp anh đều tan biến theo cái tên Tư Khuê ấy. Cô đang tự mình mù quáng ư? Trước khi lên máy bay anh đã tự mình chấm dứt hết tất cả với cô, vậy thì cô còn gì lưu luyến mối quan hệ mờ nhạt giữa hai người nữa chứ? Anh đã sang Mỹ, đã có cuộc sống riêng. Cuộc đời anh xuất hiện người con gái khác là chuyện bình thường.
" Sao em lại đến đây?"
Một câu hỏi không mấy vui vẻ nhưng cô vẫn cố chấp coi đó là niềm vinh dự của bản thân bởi vì anh vẫn còn nhớ tên cô.
" Em muốn đến thăm anh."
Cô vừa dứt lời thì anh quay phắt đi, hình như cảm xúc của anh đang rất hỗn độn. Vì điều gì ư? Cô cũng chẳng rõ? Nhưng xem ra anh không hề vui.
" Đến thăm một người tàn phế như anh để làm gì chứ."
" Tiểu Đình em..."
Cô chưa kịp nói điều mình muốn bộc lộ thì một người vệ sĩ mặc áo vest đen đã xuất hiện đẩy chiếc xe lăn đi. Cô cố gắng rảo bước nhanh theo sau để bấu víu chút thời gian gặp anh nhưng vô ích. Anh không vui khi thấy cô ư? Anh chán ghét cô đến vậy ?
Chiếc xe lăn cứ thể mà rời khỏi cô nhưng cô vẫn cố chấp muốn gặp anh. Cô tháo đôi guốc ra, xé tà váy dài để chạy thật nhanh đuổi theo anh. Đúng lúc ấy cô va phải một người đàn ông, muốn đẩy ra để chạy tiếp nhưng hình như cô bị giữ lại. Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc.
" Cô đang làm gì đấy?"
Đình Mục Quân đã được đưa vào trong xe, trước khi đóng cửa xe anh còn lưu luyến một chút nhìn cô. Thấy cô được người đàn ông khác âu yếm ôm vào lòng, khóe môi anh bất giác cong lên nở nụ cười đau đớn. Cô vẫn ngước mắt theo anh, dõi theo nhất cử nhất động của cánh cửa xe để cố ghi nhớ hình bóng anh vào trong ký ức. Cô muốn giữ gìn cẩn thận nó. Cô sợ khi cô đánh mất đi cô sẽ chẳng bao giờ kể lại được.