Sáng sớm hôm sau, Trình-người thức khuya làm việc hôm qua sau đó còn nhảy xuống hồ bơi-Lưu dậy sớm lái xe từ gara đi thẳng đến công ty.
Khi đi qua nhà hàng xóm, cô còn cố ý nhìn sang đó: Hiện tại mới có sáu giờ sáng, Quý Triều Chu hẳn là chưa dậy.
Tính ra Trình Lưu chỉ ngủ có ba tiếng đồng hồ, nhưng cô ngủ rất ngon, dậy sớm mà vẫn tỉnh táo.
Mặc dù có khả năng không được gặp anh cả ngày hôm nay nhưng Trình Lưu nghĩ rằng hai người đã có bước tiến rất lớn, vì vậy tâm trạng của cô vô cùng vui vẻ.
Đây có lẽ là cảm giác sự nghiệp và tình duyên đều sắp có thu hoạch.
Tiểu Trình tổng cảm thấy hạnh phúc muốn chớt.
Trên thực tế, hàng xóm của cô đã thức dậy từ lâu.
Lúc Trình Lưu lái xe ra ngoài, Quý Triều Chu đang ngồi trong phòng khách. Nghe thấy tiếng động bên ngoài anh vẫn ngồi yên, mãi đến khi chiếc xe rời đi không nghe thấy động tĩnh gì nữa, anh mới chậm rãi đứng dậy bước ra ngoài, ngơ ngác nhìn cây bưởi ở bên trái sân.
Cô ấy…… không đến tưới nước vào buổi sáng hôm nay.
Quý Triều Chu đứng ở sân trước hồi lâu, cuối cùng đi đến Viện nghiên cứu Nhiễm Sơn.
Hôm nay Thang Phương Lộ đến muộn. Thực ra thời gian làm việc ở Nhiễm Sơn rất thư thả, cô chỉ cần đảm bảo rằng các loại nước hoa mới sẽ ra mắt mỗi quý là được. Tuy nhiên kể từ khi Quý Triều Chu tiếp quản Nhiễm Sơn, số lượng nước hoa mới mỗi quý của các nhà điều hương bị từ chối đã tăng vọt lên rất nhiều.
Có thể nói, hầu như chẳng có một loại nước hoa nào mới làm hài lòng Quý Triều Chu.
Nhưng những nhà điều hương khác cũng không dám phàn nàn, chưa nói đến Quý Triều Chu là giám đốc của Nhiễm Sơn, dòng nước hoa Di Độ do một tay anh phát triển cũng đủ sức để Nhiễm Sơn tái khởi, những năm gần đây doanh thu ngày càng cao, ai dám phàn nàn chứ?Trong tiếng Trung có một thành ngữ gọi là Đông Sơn tái khởi (ý chỉ khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại, cũng dùng để ví ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư). Mình nghĩ ở đây tác giả nói lái đi để ngụ ý cho sự trở lại của Nhiễm Sơn.Song, bọn họ vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ của một nhà điều hương.
Ngay khi đến phòng thí nghiệm, Thang Phương Lộ đã nghe thấy các nữ điều hương trẻ tuổi đang ở đó to nhỏ với khuôn mặt đỏ bừng.
“Mọi người đang nói gì vậy?” Thang Phương Lộ khoác chiếc áo trắng lên người rồi hỏi.
“Hôm nay anh ấy đến phòng thí nghiệm.” Một nữ điều hương trẻ tuổi hào hứng nói.
Thang Phương Lộ vừa nghe đã hiểu: Quý Triều Chu-người không đến mấy ngày nay rốt cuộc cũng có mặt tại phòng thí nghiệm.
Nhiều nhà điều hương trẻ tuổi ở Nhiễm Sơn thích đi bộ đến tầng hai, sau đó đi thang máy chỉ để ngắm Quý Triều Chu.
Nhan sắc, tài năng và ngoại hình của Quý Triều Chu đều được những nhà điều hương này ngưỡng mộ, nghe nói Vân Nhiễm năm đó ở Nhiễm Sơn cũng ‘rầm rộ’ như vậy. Song, về sau bà không đến thường xuyên nữa, tới phút cuối cũng chưa từng đặt chân tới.
“Em còn chưa sáng tạo được mùi hương mới, chi bằng đến phòng thí nghiệm trên tầng hai. Chỉ cần nhìn thấy anh ấy một chút thôi, em cảm thấy nguồn cảm hứng của mình sẽ bộc phát.”
“Tôi cũng muốn đi, thầy Quý đột nhiên tới có phải là đã điều chế ra mùi hương mới rồi không? Lọ nước hoa mà cô Thang mang tới lần trước thơm cực kỳ.”
Thang Phương Lộ đeo găng tay vào, nghe vậy không khỏi cười khổ: “Lần trước là mùi hương cậu ấy không cần.”
“Mùi hương mà thầy Quý bỏ đi còn tốt hơn những gì chúng ta tỉ mỉ làm ra.” Một nhà điều hương trẻ ủ rũ nói, “Tôi cảm thấy mình đúng là đồ bỏ đi.”
“Được rồi, đừng buôn dưa lê nữa. Hai ngày trước mới về một lô hương liệu đắt tiền, tôi sẽ dẫn mọi người đi xem thử.” Thang Phương Lộ dẫn những nhà điều hương trẻ tuổi này đến phòng thí nghiệm.
Sau đó cô mang theo hộp hương liệu mới lên tầng hai, chuẩn bị giao cho Quý Triều Chu. Anh quả nhiên đang ở trong phòng thí nghiệm, trên chiếc bàn vuông màu trắng chất đầy những chai hương liệu.
Thang Phương Lộ gõ cửa trước khi bước vào. Vừa đẩy cửa ra, cô đã ngửi thấy một mùi đắng chát khiến Thang Phương Lộ bất giác nhăn mũi. Mùi hương này giống như vị đắng khi vỏ cây bị lột ra, cô dường như nhìn thấy nhựa cây màu xanh trào ra từ lớp vỏ bị rách ngay lúc đó.
Nó không hăng mà giống như vị đắng và chát của nước cốt xanh từ khoang mũi đi vào đại não, mang theo vị sương mù khiến người ta vô thức tránh né.
Quá đắng và quá chát.
Thang Phương Lộ đứng ở cửa một lúc rồi mới bước vào.
Nếu một nhà điều chế nước hoa ngửi quá nhiều loại hương liệu, họ chắc chắn sẽ biết rằng không phải loại nào cũng thơm. Một số hương liệu có mùi lạ thậm chí là khó ngửi, nhưng đã là một hương liệu, chúng có thể tạo ra mùi thơm bất ngờ khi phối trộn với các loại khác.
Thang Phương Lộ nhìn đống mùi hương mới được điều chế trên bàn của Quý Triều Chu, đặt chiếc hộp mang theo ở bên cạnh: “Đây là lô hương liệu mới, tôi đã chọn ra một số loại có chất lượng tốt nhất.”
Quý Triều Chu gật đầu ra hiệu đã biết.
“Đây là hương phụ mới chuẩn bị sao?” Thang Phương Lộ vẫn không kìm được tò mò, trước đây cô chưa từng ngửi qua loại này, nhìn không giống một loại hương liệu nguyên chất.
Quý Triều Chu ngước mắt, đột nhiên hỏi cô: “Chị nghĩ sao?”
“Nó quá đắng và chát. Nếu thêm một chút tinh dầu cam ngọt cùng loại thì cậu có thể trung hòa nó.” Trong đầu Thang Phương Lộ đã đưa ra hơn một tá loại tinh dầu để trung hòa mùi hương này.
Quý Triều Chu đóng lọ nước hoa, cụp mắt rồi nói: “Tôi nghĩ hiện tại là vừa rồi.”
Thang Phương Lộ sửng sốt, sau đó nói: “Vậy thì bọn tôi sẽ chờ kết quả từ thầy Quý.”
Làm điều chế nước hoa đã nhiều năm nhưng cô không có tự tin khi đứng trước Quý Triều Chu. Có những người sinh ra đã dành cho nước hoa, người bình thường cần học, còn bọn họ thì hạ bút thành văn.
Sau khi đi ra ngoài, Thang Phương Lộ hồi tưởng lại, cô vẫn lắc đầu: Mùi hương đó quá đắng và chát.
Chẳng lẽ là mũi mình có vấn đề?
“Điều hương Thang, trên người chị có mùi gì thế?”
Thang Phương Lộ quay trở lại phòng thí nghiệm của mình, một nhà điều hương trẻ tuổi đi tới hít hà rồi nhíu mày: “Đắng quá đi.”
“Đây là mùi hương mới của thầy Quý.” Thang Phương Lộ giải thích, cô nghi ngờ rằng trong đó còn có mùi hương mà những nhà điều hương như họ không đoán ra được.
Có lẽ đây là sự khác biệt giữa một thiên tài và một người bình thường.
“Có thể liên hệ với các hãng xe ở thành phố S.” Vừa bước vào, Trình Lưu đã nói với Hạ Bách đang ngồi ở bàn làm việc.
Cô ở trên tầng mười bảy gần một ngày, thảo luận nghiên cứu, sửa đổi mã hệ thống, bận đến hơn năm giờ chiều mới trở lại văn phòng ở tầng hai mươi sáu.
“Vâng.” Hạ Bách đứng dậy hỏi cô: “Sếp chuẩn bị đi liên hệ với các hãng xe mong hợp tác?”
Trình Lưu gật đầu: “Vấn đề hệ thống gần như đã được giải quyết, cậu chuẩn bị tư liệu cho kỹ vào.”
Trước mắt, Công nghệ Thần Ẩn tạm thời không thể sản xuất một số bộ phận quan trọng nhất bên trong ô tô, chỉ có thể tìm kiếm sự hợp tác. Lần trước hãng xe ở thành phố G đã chấm dứt hợp tác vì không thu được kết quả tốt.
“Trình tổng……” Hạ Bách nhìn Trình Lưu, do dự rồi đột nhiên hỏi: “Có phải công ty còn kế hoạch gì mới không?”
Trong quá khứ, anh ta luôn là người đầu tiên biết về kế hoạch mới của công ty, nhưng Trình Lưu dạo gần đây đã không đề cập đến nó với anh ta.
“Kế hoạch mới?” Trình Lưu hơi sửng sốt, sau đó mới nhớ ra điều gì đó, trịnh trọng đi tới chỗ Hạ Bách và nói một cách nghiêm túc: “Đúng là có, nhưng phải mất một chút thời gian. Khi nào thành công, tôi nhất định sẽ nói với cậu đầu tiên.”
Kế hoạch của cô là biến Quý Triều Chu trở thành bạn trai của mình.
“Được, vậy tôi chờ chị.” Hạ Bách cười đáp, quả nhiên Trình Lưu thật sự đang chuẩn bị một kế hoạch mới.
Chỉ có mình mới hiểu rõ cô ấy đến vậy.
“Tôi về trước, cậu cũng chuẩn bị tan sở đi.” Trình Lưu tiến lên cầm balo đi ra ngoài, thản nhiên nói với Hạ Bách.
Bây giờ cô đã không còn là kẻ cuồng công việc khi xưa, Tiểu Trình tổng của hiện tại đã học được cách đi làm và tan sở đúng giờ.
“Tôi chỉnh lại tư liệu rồi sẽ về sau.” Hạ Bách nói trong lúc đứng trước bàn làm việc.
Trình Lưu đẩy cửa kính, phất tay về phía sau: “Vậy tôi đi trước, tạm biệt.”
Trình Lưu không lái xe về thẳng biệt thự, trên đường về cô còn đi đến một cửa hàng bán đồ ngọt và định xếp hàng mua hai hộp bánh. Hôm nay ở tầng mười bảy, cô trông thấy cậu kỹ thuật viên lần trước in nhật ký trò chuyện với bạn gái đang khoe khoang bánh ngọt mà cô ấy mua.
Bạn gái của cậu ta, à, không đúng, giờ người ta đã là vợ chưa cưới, cả hai dự định kết hôn vào ngày mùng tháng . Vợ chưa cưới của cậu ta đã xếp hàng mua hai hộp bánh ngọt, sau đó đích thân mang đến công ty vào buổi trưa.
Cậu nhân viên đi xuống và mang nó lên, nói rằng cửa hàng đó nổi tiếng như thế nào và món bánh này khó mua ra làm sao, nhưng thực chất cậu ta chỉ đang cố khoe khoang.
Tiểu Trình tổng kiên quyết không thừa nhận rằng mình có chút gato với người ta.
Cô không thèm, cô chỉ muốn xem cửa hàng đồ ngọt đó hot đến mức độ nào.
Sau đó Trình Lưu ra khỏi xe, im lặng nhìn hàng dài xếp hàng trước cửa hàng đồ ngọt: Đúng là hot thật.
Và những người đang xếp hàng ở đó đều là những cặp tình nhân.
Tiểu Trình tổng: “……”
Chua chát quá.
Trình Lưu đi thẳng đến cuối hàng người, đứng nhìn một lúc: Hôm nay vợ chưa cưới của cậu nhân viên mua hai phần đồ ngọt bestseller, là món nhất định phải ăn của các cặp tình nhân!
Tiểu Trình tổng chấm rồi.
Cô cũng muốn mua nó cho người cô thích và ăn nó với người ta!
Đúng lúc này, phần đồ ngọt của cặp tình nhân phía trước đã chuẩn bị xong, là hai phần đồ ngọt bestseller. Nhân viên cửa hàng thò đầu ra nói với những người phía sau: “Món bánh ngọt bestseller hôm nay đã bán hết rồi.”
Hết rồi?
Có những lời ca thán phàn nàn từ những người người đang đứng xếp hàng, một số người lần lượt rời đi, một số người còn lại định mua món khác. Chỉ có cặp đôi mua được hai phần đồ ngọt bestseller cuối cùng là mặt mày tươi roi rói.
“ NDT bán không (Khoảng , triệu VND)?” Thấy thế, Trình Lưu lập tức hỏi cặp tình nhân bên cạnh.
Hôm nay cô nhất định phải mua được nó!
Cặp tình nhân choáng váng khi nghe cái giá được tăng lên gấp mười lần.
Hai người nhìn nhau rồi quyết định thật nhanh, lặng lẽ đưa hai phần đồ ngọt cho Trình Lưu: “Chốt đơn!”
Thế là Trình Lưu thành công lên xe về nhà với hai hộp đồ ngọt.
Vừa đậu xong xe, cô hào hứng đi đến bấm chuông cửa nhà hàng xóm với hai phần đồ ngọt.
Quý Triều Chu vừa về, khẽ nhíu mày khi nhìn thấy người trên màn hình điều khiển, trầm mặc một lát, thay vì ấn mở cửa, anh xoay người đi ra ngoài.
Thấy cửa mở, Trình Lưu lập tức cầm chiếc hộp màu hồng lên, vui vẻ nói: “Muốn cùng nhau ăn đồ ngọt không?”
Quý Triều Chu không trả lời, anh nhìn Trình Lưu: “Chuông cửa rất ồn.”
Sau đó anh quay người bước ra phòng khách. Trình Lưu ngẩn ra, sau đó tầm mắt dừng trên ổ khóa cửa, khi nhìn thấy mật khẩu bằng dấu vân tay, mắt cô sáng lên, khấp khởi ấn ngón tay lên đó, ghi lại dấu vân tay hai lần rồi lập tức đuổi theo.
“Hôm nay tôi đến công ty làm việc.” Trình Lưu bắt đầu chủ động báo cáo lịch trình của mình.
Những đối tác làm ăn trung niên đó nói rằng vợ họ thích những người chồng chủ động báo cáo lịch trình như vậy. Trình Lưu lập chí làm một cô bạn gái ba tốt, mặc dù cô còn chưa có bạn trai.
Cô đi theo sau Quý Triều Chu, vừa hít hà vừa khen: “Nước hoa của anh hôm nay thơm quá.”
Quý Triều Chu dừng bước, anh không dùng nước hoa mà chỉ ở trong phòng thí nghiệm cả ngày, mùi hương trên người là thứ mùi đắng chát mà Thang Phương Lộ đã nói.
Cô ấy cảm thấy mùi này thơm sao?
Trình Lưu đang nói chuyện nên nhất thời không đề phòng, đâm sầm vào lưng anh.
Cái mũi bị va vào đau quá.
Trình Lưu vô thức che mũi, nước mắt snh lý cứ thế trào ra.
Quý Triều Chu khẽ giật mình khi bị đụng, anh xoay người mấp máy môi: “Xin lỗi.”
Trình Lưu bỏ tay ra, khoát tay rồi nói: “Do tôi không nhìn đường.”
Động tác này khiến Quý Triều Chu nhíu mày, anh nhìn người đối diện: “Cô……”
Trình Lưu bắt gặp ánh mắt của anh, đưa tay lên quệt một phát mới nhận ra mình lại chảy máu mũi, cô che mũi, ấp úng nói: “Tôi không sao.”
Quý Triều Chu quay lại lấy tờ giấy và đưa cho cô.
Trình Lưu lau qua loa, nhìn hàng chân mày đang nhíu lại của anh thì an ủi: “Một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Quý Triều Chu nhìn động tác qua loa của cô, sau khi kìm nén một hồi, cuối cùng anh vẫn rút khăn giấy, gạt tay Trình Lưu ra rồi giúp cô lau đi vết máu trên má. Trình Lưu đứng cứng ngắc ở đó, nhìn Quý Triều Chu ở đối diện đang mím môi thành một đường thẳng, sắc mặt lạnh lùng, hàng mi rủ xuống nhưng sức lực ở bàn tay lại nhẹ nhàng dịu dàng, còn thoang thoảng hương thơm.
Thực chất Trình Lưu có thể ngửi thấy mùi cây xanh đắng chát, nhưng cô cảm thấy có mùi thơm ẩm ướt ấm áp quen thuộc ẩn dưới vị đắng. Đầu óc Tiểu Trình tổng choáng váng, cô cảm thấy anh không phải đang lau mặt mà đang giày vò trái tim mình.
Sau khi giúp Trình Lưu lau vết máu trên mặt, vừa thu tay lại, Quý Triều Chu vô tình bắt gặp ánh mắt rực lửa của cô, toàn thân lập tức như phải bỏng, vội vã nhìn sang chỗ khác, xoay người ném khăn giấy trong tay đi.
Xưa nay người tên Trình Lưu này không biết thu liễm, cô chỉ biết được đằng chân lân đằng đầu.
Cô vươn tay kéo Quý Triều Chu ngồi vào bàn ăn, sau đó mở hai phần bánh ngọt: “Anh ăn thử đi, nghe nói nó rất ngon.”
Chúng là món các cặp tình nhân thường mua, hai người họ ăn rồi chắc chắn sẽ thành đôi.
Quý Triều Chu cúi xuống nhìn hai phần bánh ngọt trước bàn, chúng rõ ràng có thể ghép lại thành một hình trái tim, phía trên hình như có nửa chữ.
Trình Lưu cũng sững sờ khi nhìn thấy hai phần bánh ngọt, tại sao chúng lại khác món mà vợ chưa cưới của cậu nhân viên mua?
Chả có lẽ mình mua nhầm?!
Quý Triều Chu lạnh lùng liếc nhìn hai phần bánh ngọt trên bàn, đột nhiên vươn tay đẩy một phần sang phần còn lại. Chúng gắn vào nhau tạo thành một hình trái tim lớn màu đỏ với chữ “Yêu” được viết ở giữa.
Anh ngước nhìn Trình Lưu đang ở phía đối diện, chờ cô giải thích.
“Cái này……” Trình Lưu liếc trái liếc phải, chuông cảnh báo sinh tồn vang lên, mở miệng nói: “Đây là quà của một nhân viên ở công ty đã kết hôn đưa tặng, chuyện này không liên quan đến tôi!”
Mặc dù Tiểu Trình tổng rất muốn vỗ ngực nói một cách tự tin: Đây là bánh cô mua. Nhưng chẳng may làm bạn trai tương lai sợ hãi chạy mất dép thì sao?
Hiện thực buộc cô phải cúi đầu.
“Anh ăn nhé?” Trình Lưu chột dạ đưa thìa cho Quý Triều Chu đối diện.
Quý Triều Chu không đẩy ra, nhìn chiếc thìa trên tay, đột nhiên hỏi một câu: “Cô cảm thấy nước hoa hôm nay có mùi thơm?”
Trình Lưu đã cầm phần bánh của mình và đang cúi đầu xúc một thìa, có gì nói nấy: “Mùi gì của anh cũng thơm hết.”
Phòng khách bỗng chìm trong im lặng vô cực.
“…… Miếng bánh này trông rất ngon.” Sau đó Trình Lưu bổ sung một câu, đẩy một phần khác cho Quý Triều Chu: “Anh ăn đi.”
Cả hai đều ngầm bỏ qua đoạn đối thoại vừa rồi.
Quý Triều Chu cắn thử một miếng, sau đó lập tức nhíu mày: Nó quá ngọt.
Anh chỉ cắn thử một miếng rồi không ăn nữa.
Trình Lưu ăn một miếng rồi cũng lập tức đặt thìa xuống, hiển nhiên cô cũng thấy không ngon miệng: “Cái thứ này mà gọi là bánh á, không hiểu sao nhiều người lại xếp hàng mua như vậy.”
Cô lặng lẽ nhắn tin lên Wechat hỏi cậu nhân viên kia mua bánh ngọt ở đâu, và tại sao phần bánh bestseller của cô mua lại khác, đã thế vị của nó còn rất tệ.
Cậu nhân viên nhanh chóng gửi tới một địa chỉ, sau đó nói: [Cửa hàng đồ ngọt làm nhái cũng có người xếp hàng mua, Tiểu Trình tổng đừng đi nhầm chỗ.]
Trình Lưu: “……”
Cô đã mua nó rồi, còn trả giá rất cao là đằng khác!
Quý Triều Chu ngồi đối diện bỗng nhắc nhở: “Cô vừa nói là nhân viên tặng.”
“Tôi…… ý tôi là vợ chưa cưới của cậu ta xếp hàng mua.” Trình Lưu vội vàng đổi giọng.
Anh không vạch trần chỉ hỏi: “Nhân viên đã kết hôn còn có vợ chưa cưới à?”
Trình Lưu: “……”
Có lẽ là vừa rồi anh đưa tay lau vết máu cho cô nên đại não của cô mới cháy hỏng.
“Là tôi mua trên đường về.” Trình Lưu cúi đầu thừa nhận, “Tôi mua nhầm ở cửa hàng nhái.”
Quý Triều Chu mím môi, hàng mi dài run lên, tầm mắt dừng trên người đối diện: “Lần sau đừng mua ở chỗ này nữa.”
Nghe thấy anh vẫn bằng lòng quan tâ m đến mình, Trình Lưu đầy máu hồi sinh, nhìn anh với cặp mắt long lanh sáng ngời: “Vậy sau này tôi sẽ mua đồ ngon hơn.”
Quý Triều Chu quay mặt đi, không nhìn cô nữa: “Tùy cô.”
Mùi trên người anh…… có vẻ chát quá rồi.