Đồ ngọt không thể ăn được nữa.
Đáng lý ra Trình Lưu phải đi về rồi nhưng cô vẫn ngồi yên không chịu nhúc nhích, mè nheo nói là đói bụng, sau đó nhấc điện thoại lên: “Tôi gọi đồ ăn ngoài, anh muốn ăn gì?”
Quý Triều Chu ngồi trên ghế sô pha, mở sách rồi đáp: “Sao cũng được.”
Tinh thần của Trình Lưu lập tức nảy lên.
Đến rồi! Câu nói “Sao cũng được” nổi tiếng trong truyền thuyết đến rồi!
Trong giới đối tác kinh doanh, Trình Lưu từ lâu đã nghe nói một khi bà xã của bọn họ mà nói “Gì cũng được” thì bọn họ nhất định không được tùy tiện, nếu không thì chờ nhận phong ba bão táp đi!
Không ngờ có một ngày, Trình Lưu cô cũng được nghe câu này. Tiểu Trình tổng lập tức ưỡn thẳng lưng, có quá nhiều lịch sử đẫm máu và nước mắt của các đối tác đi trước nên cô nhất định phải lựa chọn cẩn thận.
Trình Lưu gọi vài món ăn thanh đạm theo khẩu vị của Quý Triều Chu, còn bản thân cô thích ăn thịt.
Sau khi đặt xong đồ ăn, cô chẳng có việc gì để làm. Vì vậy Trình Lưu tựa lên bàn và nhìn Quý Triều Chu đang ngồi trên ghế sô pha.
Đầu anh hơi rũ xuống, vài sợi tóc lòa xòa trên trán, góc nghiêng sắc nét tinh tế, ngón tay nắm gáy sách. Cuốn sách trông hơi cũ, trang giấy ố vàng, phông chữ trên trang bìa cũng đã cũ càng làm tôn nên đầu ngón tay mảnh mai trắng nõn.
Đẹp thế không biết.
Trình Lưu cảm thấy mỗi lần nhìn anh, cô lại càng lún sâu hơn.
Quý Triều Chu lật một trang sách nhưng không xem được bao nhiêu nội dung trong đó, bởi anh không thể xem nhẹ tầm mắt như cách đó không xa đang dính lên người mình như bỏng rát. Không cần quay đầu lại, anh cũng biết là Trình Lưu đang nhìn mình.
Con ngươi của cô đen như mực, khi nhìn Trình Lưu luôn cho anh ảo giác là một người thâm tình chú tâm. Quý Triều Châu rũ mi xuống, dùng đầu ngón tay ấn vào trang giấy, cố gắng phớt lờ ánh nhìn ấy. Những dòng chữ màu đen trên trang giấy như mờ đi khiến anh không thể nhìn rõ.
May mắn thay, tiếng chuông cửa vang lên bên ngoài đã làm gián đoạn bầu không khí kỳ lạ trong phòng khách.
“Đồ ăn order được giao đến rồi, tôi đi lấy.” Trình Lưu lập tức đứng dậy nói.
Cô vừa ra khỏi phòng khách, Quý Triều Chu mới ngẩng đầu lên, ngón tay vốn dĩ đang ấn trên trang giấy cũng khẽ dời đi, nhưng trên trang giấy đã xuất hiện vài nếp gấp.
Ngay sau đó, Trình Lưu bước vào với hai túi đồ ăn, cô mở gói, đặt chúng lên bàn và gọi Quý Triều Chu qua ăn.
Trình Lưu nói rất nhiều trên bàn ăn, hầu hết là kể về những điều thú vị mà bản thân gặp phải trước đây. Điều này không gây khó chịu, đôi khi Quý Triều Chu thậm chí còn bất giác dừng đũa và lắng nghe cô. Đó là những điều anh chưa từng trải qua trước đây, chúng lạ lùng và thú vị. Nhưng điều thu hút hơn chính là nụ cười rạng rỡ của đối phương.
Song, mỗi lần như vậy, Trình Lưu lại chuyển cuộc trò chuyện sang bữa ăn. Và khi Quý Triều Chu phản ứng lại, anh đã bất giác ăn xong bữa cơm này. Dạ dày vốn đã quen với việc trống rỗng được lấp đầy, những cơn đau nhói hiếm khi biến mất.
(Lynn: trừ khi là bị bệnh nặng về tiêu hóa còn nếu không thì mọi người nhớ ăn đủ ba bữa một ngày nhé, bị đau dạ dày hành khổ lắm. Mình bị cũng được gần chục năm rồi nên rất sợ cảm giác đó. Và nếu bị bệnh thì mình khuyên mọi người nên đi khám càng sớm càng tốt để có hướng điều trị kịp thời.)
Trình Lưu thu dọn toàn bộ đồ ăn và bát đũa trên bàn, chuẩn bị đem ra ngoài ném đi: “Tôi về trước.”
Mục đích cùng anh ăn xong bữa tối đã đạt được, cô không tiếp tục ở lại đây nữa.
Quý Triều Chu giật mình, sau đó nói: “Đóng cửa lại.”
Trước đi Trình Lưu kịp rời khỏi phòng khách, anh đứng dậy và đi vào phòng ngủ. Trình Lưu nhướng mày, nhìn bóng lưng anh rồi nói: “Chúc anh ngủ ngon, ngày mai gặp lại.”
Quý Triều Chu bước vào phòng ngủ, đứng sau cánh cửa không nhúc nhích. Anh có thể nghe thấy âm thanh trong phòng khách càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất hoàn toàn. Mãi đến mấy phút sau, khi ánh đèn trên tầng hai nhà hàng xóm bật sáng, anh mới từ từ thu lại ánh mắt, tựa vào cửa không biết đang nghĩ gì.
Sau khi về đến nhà, Trình Lưu định chăm chỉ làm việc nhưng Lý Đông đã gọi điện đến kể khổ với cô.
“Tiểu Trình tổng, tôi khổ quá!” Lý Đông ở đầu dây bên kia đang rất oan ức, “Đã gần ba ngày rồi mà vợ tôi vẫn còn tức giận.”
Nếu là ngày xưa, Trình Lưu chắc chắn sẽ lấy cớ để dập máy khi nhận được một cuộc gọi như vậy. Nhưng giờ đã khác trước, mọi thứ mà các đối tác làm ăn đang trải qua rất có thể sẽ là những chuyện mà cô gặp phải trong tương lai.
Vì vậy, Trình Lưu nghiêm túc hỏi: “Lý tổng, chuyện gì xảy ra vậy?”
Trước câu hỏi này, Lý Đông lập tức trút bầu tâm sự: “Hai ngày trước tôi được mời tham gia một chương trình. Chẳng biết từ đâu mà có tin đồn tôi để ý một sao nữ trong đó, thế là tôi bị đuổi ra khỏi phòng ngủ. Bà xã tôi đã không nói chuyện với tôi mấy ngày rồi, tôi thề là tôi chỉ nhìn người đó có một xíu thôi à.”
“Ông đã có vợ mà còn nhìn người khác?” Trình Lưu kinh ngạc, nếu có Quý Triều Chu, cô sẽ không bao giờ nhìn những người đàn ông khác!
“Không phải, tôi thật sự không có ý gì khác!” Lý Đông chua xót nói, “Tôi chỉ nghĩ sao nữ đó hơi quen quen, nhất thời không nhớ ra. Vợ tôi lại khẳng định là tôi ưng vẻ xinh đẹp trẻ trung của cô ta.”
Trình Lưu nghĩ ngợi rồi hỏi: “Sao nữ nào?”
Lý Đông sửng sốt một chút, vỗ đùi vẻ hối hận: “Là cái cô Vân Phỉ, tôi đã từng xem trên TV chứ chưa gặp bao giờ. Hôm ghi hình tôi không phản ứng kịp nên mới nhìn cô ta thêm vài lần.”
“Ông nghĩ cô ta giống vợ ông?” Trình Lưu hiểu ra.
Lý Đông không vui: “Giống vợ tôi là có ý gì? Cô ta có hai, ba điểm giống thôi, cô không thể nói như vậy được. Bà xã tôi là độc nhất vô nhị.”
“Sự thật là ông đã nhìn cô ta hơi nhiều.” Trình Lưu vô tình vạch trần, “Vợ ông còn vì thế mà tức giận.”
Lý Đông thở dài: “Biết sớm thì tôi sẽ không tham gia chương trình đó, vì nghĩ rằng lưu lượng bây giờ là vua, và tôi có thể quảng bá công ty của mình nhiều hơn khi lên show.”
“Vậy bây giờ ông định làm gì?” Đề phòng vạn nhất, Trình Lưu tìm hiểu giải pháp của Lý Đông.
“Quỳ chứ sao.” Lý Đông xoa đầu gối thở dài.
Trình Lưu ghi nhớ sau này nhất định không được quỳ, quỳ ba ngày cũng vô dụng.
“Tiểu Trình tổng, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Cuối cùng Lý Đông cũng nói ra mục đích thực sự của mình.
Trình Lưu mở cuốn bí kíp cầm cưa của mình, viết một trường hợp cảnh báo bằng bút đỏ trên đó rồi nói: “Lý tổng cứ nói.”
“Chuyện là như vậy, tôi đã ký hai tập với tổ sản xuất chương trình, nhưng tôi không muốn đến ghi hình số tiếp theo nữa. Cô xem có thể tham gia chương trình đó hộ tôi được không?” Lý Đông nhăn nhó, “Nếu làm trái với hiệp ước thì phải trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng. Nhưng thay người thì ê kíp của họ sẽ đồng ý, vừa vặn cô có thể quảng bá cho Công nghệ Thần Ẩn.”
“Tôi không có hứng thú.” Trình Lưu từ chối không chút suy nghĩ, “Công nghệ Thần Ẩn hiện tại không cần tuyên truyền.”
“Sẽ không mất nhiều thời gian để ghi hình chương trình, chỉ một ngày thôi!” Lý Đông lo lắng, “Tiểu Trình tổng, chẳng lẽ cô muốn nhìn tôi vợ con ly tán sao?”
“Lý tổng có con từ lúc nào vậy?” Trình Lưu đóng cuốn sổ rồi hỏi.
“Ngộ nhỡ vợ tôi bỏ nhà đi, Vàng Khè chắc chắn sẽ theo cùng.” Lý Đông buồn bã nói.
Chẹp, Vàng Khè là tên con chó ở nhà Lý tổng.
“Hơn nữa, chẳng phải sau này cô muốn nhờ tôi làm người chứng hôn sao? Nếu tôi có cuộc sống hôn nhân hòa thuận thì mới có thể đem may mắn cho cô, đúng không?” Lý Đông vắt óc nói: “Chương trình rất đơn giản, đó là tiết lộ cho công chúng biết một ngày bình thường của người lãnh đạo công ty. Nhân tiện, cô có thể quảng bá công ty của mình.”
Trình Lưu không động lòng chút nào.
“Tôi biết cô nghĩ Công nghệ Thần Ẩn không cần quảng bá, nhưng cô có thể nhân cơ hội này để tỏ tình với bạn trai của mình trước cả nước, cầu hôn cũng được luôn!”
Câu nói đột ngột của Lý Đông khiến Trình Lưu tỉnh lại liền, nhưng cô vẫn kiềm chế: “Tôi phải suy nghĩ đã, khi nào thì show của ông được ghi hình, chưa chắc tôi đã có thời gian.”
“Ngày mốt.” Thấy cô hơi buông lỏng, Lý Đông nói tiếp, “Tiểu Trình tổng, cơ hội hiếm có khó tìm. Đây là cơ hội tuyệt vời để cô khoe bạn trai với người dân cả nước.”
Trình Lưu: “…” Chuyện bạn trai còn chưa đâu vào đâu mà.
“Được thì được nhưng Lý tổng, ông nợ tôi một ân huệ.” Trình Lưu thầm nghĩ rằng mặc dù bạn trai còn chưa đến tay, nhưng cô có thể nhân cơ hội này để cho Quý Triều hiểu thêm về mình.
Vào ngày chương trình được phát sóng, phải tìm cơ hội xem nó cùng anh ấy!
“Được rồi, tôi nợ cô lần này!” Lý Đông thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đẩy được trọng trách này đi: “Một lát nữa tôi sẽ gửi tài khoản WeChat của trợ lý đạo diễn cho cô, cô ấy sẽ giải thích cặn kẽ quá trình ghi hình.”
Trình Lưu cúp điện thoại, ngay sau đó nhận được tin nhắn WeChat của trợ lý đạo diễn, vừa thêm vào, bên kia đã gửi đến một tin nhắn dài viết rõ ràng lộ trình chi tiết.
Chương trình Một Ngày Của Sếp: đầu tiên đi ra khỏi nhà (mất khoảng phút để quay nội thất trong nhà, anh/chị có thể chọn không quay), sau đó đến công ty (các sếp tự sắp xếp quy trình) và cuối cùng là ăn (có thể vào căng tin công ty, đồng thời đề cao việc đãi ngộ ở căng tin, tạo nên tính cách dễ gần của các sếp).
Trình Lưu quyết định bắt đầu quay phim tại nhà, tốt nhất là chụp ảnh những món đồ nội thất khác nhau mà mình đã mua.
Nhưng mà… MC là Vân Phỉ?
Cô xoay ghế, mở máy tính và nhập hai chữ Vân Phỉ.
Họ là Vân, Vân Phỉ có phải là con gái của dì Vân không? Liệu có quan hệ họ hàng với Quý Triều Chu? Tuy nhiên, ánh mắt của người này khi xông vào chợ hoa hỏi mình lần trước cũng không thân thiện gì.
Tư liệu về minh tinh có rất nhiều trên mạng, vừa gõ Trình Lưu đã thấy nhiều kết quả khác nhau xuất hiện trên thanh tìm kiếm. Cô nhìn qua một lượt và phát hiện Vân Phỉ là con gái nuôi của Vân Sắt. Không chỉ vậy, trên chương trình, đối phương thường nói rằng bản thân đã phải lòng một người suốt nhiều năm.
Thầm mến, nhiều năm?
Trình Lưu chợt nhớ ra tình hình ở sân bay ngày đầu, Quý Triều Chu định đón Vân Phỉ sao?
Cô đau đớn cô gục ngã, nhưng lý trí nhanh chóng phân tích ra điều gì đó không ổn. Rất có thể khi đó nữ minh tinh trẻ trung xinh đẹp này đã cố tình gây ra hỗn loạn, cố ý tháo khẩu trang và kính sau khi xuống máy bay.
Đợi đã!
Tiểu Trình tổng đột nhiên trở nên lo lắng, người mà Vân Phỉ thầm mến là Quý Triều Chu?! Vậy bọn họ là… thanh mai trúc mã?
Trình Lưu phút chốc đứng dậy, vừa nghĩ bên cạnh Quý Triều Chu còn có thêm một cô nàng thanh mai mà cô sốt hết cả ruột.
Tiểu Trình tổng lập tức gọi điện cầu cứu Uông Hồng Dương.
Uông Hồng Dương hiện đang thất nghiệp ở nhà, ngày nào cũng thức đêm để chơi game. Khi nhận cuộc gọi thì đang đánh đến hăng say, suýt chửi thề thành tiếng, nhưng khi nhìn thấy người gọi là Trình Lưu, anh ta nhớ đến tấm bảng vàng lớn, cố nén giận rồi hỏi: “Trình tổng có chuyện gì vậy? “
“Tôi chuẩn bị ghi hình một chương trình để cho anh ấy hiểu thêm về cuộc sống và công việc của tôi, nhưng người dẫn chương trình là thanh mai trúc mã của anh ấy.” Trình Lưu lo lắng hỏi Uông Hồng Dương, “Giờ phải làm sao?”
Tin tức chấn động bờ kè!
Uông Hồng Dương sung sướng: “Quý Triều Chu kia có bạn gái rồi hả? Cô ‘đào góc tường’ người ta à?”
“Xàm xí, anh ấy chưa có bạn gái.” Trình Lưu vẫn tự tin về điểm này, “Là Vân Phỉ thích thầm anh ấy.”
“Vân Phỉ? Là cái cô Vân Phỉ đang nổi như cồn đó hả?” Uông Hồng Dương sửng sốt, “Người cô ta thầm yêu là Quý Triều Chu?”
Vân Phỉ hiện đang nổi đình nổi đám, cô ta đã nhiều lần nhắc đến chuyện mình yêu thầm trên chương trình, ai chú ý đến làng giải trí đều đã từng nghe qua.
Nhớ tới khuôn mặt của Quý Triều Chu, Uông Hồng Dương lẩm bẩm: “… Chẳng trách lại yêu thầm.”
Đến cả Trình Lưu còn thích Quý Triều Chu.
“Cô là người sáng lập Thần Ẩn, người bình thường sẽ chọn cô.” Uông Hồng Dương nằm trên giường nói: “Nếu cô thực sự không yên lòng thì lúc lên hình ăn diện vào.”
Mặc dù Thành Lưu không làm về nhân sự, nhưng Uông Hồng Dương vẫn cảm thấy cô có diện mạo khá nhỉnh, ít người chế ngự được cô về khí chất.
“Ăn diện?” Trình Lưu đi đến tủ quần áo và mở ra, bên trong toàn là đồ thể thao và áo khoác kẻ sọc, “Ngày mai tôi sẽ đi mua.”
Tuy nhiên, gu thẩm mỹ thường thức của Trình Lưu lại không ra gì.
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, cô trèo lên chiếc thang dựng bên tường, nghiêm túc hỏi Quý Triều Chu vừa từ sân bên cạnh đi ra: “Hôm nay anh có rảnh không?”
HẾT CHƯƠNG
Uông Hồng Dương: Việc gì cũng đến tay.