Lỡ Yêu Thanh Mai Trúc Mã

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhiệt độ phái nam nóng bỏng dính sát Hàn Thiếu Đồng, làm cô không cách nào cự tuyệt lực hấp dẫn như thế, chỉ có thể lấy thân thể hư mềm chịu đựng nụ hôn nóng bỏng thêm cuồng dã của Thượng Quan Thiên.

Lưỡi của anh xông vào giữa môi lưỡi cô, lật tới lật lui làm cái lưỡi đinh hương của cô ngượng ngùng bị động. Khoang miệng cô mỗi một tấc da thịt anh cũng không có bỏ qua cho, lưỡi ẩm ướt qua hàm răng thăm dò.

Một hồi lâu, Hàn Thiếu Đồng sợ hãi nâng đôi tay lên, choàng lên cổ Thượng Quan Thiên khiến thân thể hai người dán chặt hơn.

Đem ngực mềm mại đẫy đà của cô chống đỡ trước lồng ngực cường tráng của anh, ở thời điểm môi lưỡi quấn quít liếm lẫn nhau, tăng thêm mấy phần kích tình khó nhịn...

"Nụ hôn của anh, so với kỹ thuật hôn phu trước của em, người nào tương đối khá hơn?" Mặc dù biết rõ đang tình nồng mật ý như vậy, dưới tình huống lưỡng tình tương duyệt, anh không nên lại nói đến người đàn ông mà cô thống hận, nhưng tự ái buồn cười vẫn là buộc anh hỏi ra miệng.

Nghe vậy, Hàn Thiếu Đồng ngẩn ngơ.

"Như thế nào?" Thượng Quan Thiên gấp gáp hỏi.

"Anh tương đối khá hơn." Hàn Thiếu Đồng thành thực trả lời, lại không biết trả lời như vậy thỏa mãn rất lớn tâm hư vinh của đàn ông nơi anh.

Khóe môi Thượng Quan Thiên nâng lên một nụ cười tà, lần nữa tha thiết hôn lên đôi môi đỏ mọng ước mơ, cướp đoạt nhiều năm mong đợi.

Bàn tay ở sau lưng của cô vuốt ve, từng chút từng chút an ủi bắp thịt phần lưng căng thẳng của cô. Đợi cô hoàn toàn buông lỏng, ngón tay dài không nhanh không chậm kéo khóa kéo sau lưng cô xuống, từng tấc da thịt trắng như tuyết phía dưới lộ ra

"Ách..." Cô khẽ run, đột nhiên muốn đẩy anh ra.

"Đừng động." Anh buông môi cô ra, thấp nhiệt hôn chuyển tới bên tai cô, bên tai rủ xuống tùy ý trêu đùa. "Đừng lo lắng, đem mình giao cho anh."

Thanh âm của anh khàn khàn, hơi thở nóng bỏng khéo léo phun hướng lỗ tai cô, làm cô sợ nhột co cổ lại.

Động tác của cô, để cho anh thành công cởi quần dài bằng bông xuống, bị anh tiện tay ném trên mặt đất, cô chỉ mặc đồ lót màu hồng, khi anh bá đạo kéo xuống lộ ra thân thể dịu dàng, trắng nõn mà không tỳ vết.

"Thật là đẹp." Anh thở dài nói.

Loại thân thể trắng như ngọc, khắp nơi trêu chọc giác quan của anh, anh đem lòng bàn tay đặt lên nơi đẫy đà trắng như tuyết, bàn tay ngăm đen cùng da thịt trắng như tuyết tạo thành khác biệt mãnh liệt tuyệt hảo làm ánh mắt anh không thể rời đi.

Hít sâu một cái, cô lấy dũng khí, không để cho mình chạy trốn.

Cô hết sức giả trang ra một dáng vẻ tỉnh táo, không muốn biểu hiện được như một xử nữ— cho dù, thật sự là vậy.

Thủy chung không rõ tình cảm đối với Dương Tuấn Ngạn, cho nên cô vẫn không có giao ra thân thể của mình cho anh ta. Cả người của cô, vẫn luôn mong đợi có một ngày có thể có người đàn ông chân chính tìm tới, làm cô cảm thấy hạnh phúc, làm cô nguyện ý giao ra thân thể.

Cô đã từng nghĩ Dương Tuấn Ngạn sẽ là người đàn ông kia, không ngờ cuối cùng đổi lấy chỉ có phản bội.

Còn Thượng Quan Thiên kia chính là người đàn ông cô mong đợi sao?

Trong lòng thình lình vang lên vấn đề này, làm cô ngu ngốc nhìn Thượng Quan Thiên...

Đúng vậy — một thanh âm khác trả lời cô.

Ở thời điểm cô nàng đờ đẫn môi của anh đột nhiên đặt lên trước ngực mềm mại, ở trên da thịt tuyết trắng lưu lại ký hiệu thuộc về mình, đồng thời, cũng là trừng phạt cô.

Khi anh cố gắng trêu đùa thì cô nàng lại đang ngẩn người?!

"A..." Trước ngực truyền đến cảm giác đau nhói, cô không hiểu cúi đầu, vừa hay nhìn thấy anh đang trên người mình in dấu vết hôn, làm nổi bật ở da thịt, mập mờ mà tuyệt hảo, gương mặt của cô lập tức nổi lên rặng mây đỏ.

Âm thanh yêu kiều truyền tới bên tai, làm anh cười đắc ý. Xem ra, cô gái nhỏ trong ngực anh cũng là một báu vật nhiệt tình vạn phần.

"Anh hỏi em lại một lần, đây mới thật là em phải hay không?" Đôi mắt đen tràn đầy mị hoặc nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Cổ họng của anh dính vào ham muốn nồng đậm, trở nên khàn đục.

Nếu vào lúc này cô mở miệng nói "Không", anh sẽ nguyện ý buông cô ra. Nếu không phải ý muốn của hai bên, thật không hoàn mĩ, chỉ làm cho anh chán ghét.

"Em hiểu biết rõ em muốn anh, đây cũng là ý em muốn..." khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên vùi sâu vào trước ngực của anh, tay nhỏ bé của cô chủ động đưa lên lồng ngực của anh, chạy dọc theo bắp thịt.

"Em biết mình ở đây làm cái gì sao?"Anh cũng thấp giọng, để mặc cho tay của cô trên ngực mình đốt lửa, trêu chọc tình dục.

Giống như là muốn chứng minh ý nguyện của mình, cô ngẩng đầu lên, đôi môi bị anh hôn đỏ thắm chủ động hôn anh, đem đầu lưỡi dò vào trong môi của anh.

Nụ hôn như vậy là ước mơ tha thiết của anh, không hề kiên trì sự vô vị nữa, cũng không kháng cự cô nàng trêu đùa nữa, anh đổi khách làm chủ tiếp thu nụ hôn của cô.

Đầu lưỡi cường thế nhốt chặt hương vị đầu lưỡi ngọt ngào, triền miên mút, liếm láp, bàn tay cách cái chăn, lau trước ngực mềm mại, suồng sã tứ phía xoa lấy.

"Ưm..." Cái miệng nhỏ yêu kiều bị khóa chặt tràn ra vui thích, lại bị anh ngậm tại giữa răng môi, trở thành thì thầm mơ hồ.

Nụ hôn thật dài đến cơ hồ hít thở không thông thì mới dừng lại, cô xoay mặt, hô hấp thật sâu vì thiếu hụt dưỡng khí, thế nhưng anh lại không có thả, môi mỏng ở trán của cô, lông mày, cái mũi, trên má ấn xuống từng nụ hôn nhẹ như bươm bướm.

Sợ nhột cô càng không ngừng né tránh, không để cho nụ hôn rơi ở trên mặt nữa, đảo loạn lý trí cùng suy nghĩ của cô. Nhưng anh đáp lại cũng là ấn xuống nhiều cái hôn hơn, thậm chí đem chiếm lĩnh ra tới cả gương mặt trở xuống.

Ở trên gáy trắng như tuyết, anh cố ý lưu lại một vết hôn, chứng minh cô là thuộc về anh, ai cũng giành không được.

Bàn tay đưa đến sau lưng cô, cởi bộ ngực mềm mại tuyết trắng bên trong nịt vú ra, lộ ra cảnh sắc mê người phía dưới.

"A!" Cảm giác cấp bách nơi ngực bỗng chốc biến mất, cô không biết làm sao kêu lên một tiếng.

"Hư..." Anh cúi người, dưới tầm mắt kinh hoảng của cô, đôi môi nóng bỏng từ từ đưa tới đỉnh núi tuyết trắng mềm mại, đem nụ hoa nhỏ màu hồng ngậm vào trong miệng.

Anh làm chuyện xấu mà dùng lực mút, nhẹ gặm, liếm láp cho đến khi màu hồng nở rộ, trở thành tiểu quả kiên cố.

Nơi màu hồng phấn bị càn rỡ dụ dỗ, cô vội vã khó nhịn thốt ra từng tiếng yêu kiều. "Ừ a... em... Ừ..." Chưa bao giờ thử qua khoái cảm kịch liệt lại làm lòng người sợ tính loạn thế này, Hàn Thiếu Đồng giùng giằng suy yếu, mặt khác cũng hiểu rõ mình không cách nào thật sự cự tuyệt anh.

"Đừng sợ, anh sẽ không làm thương tổn em." Thượng Quan Thiên ở bên tai của cô thấp giọng bảo đảm, khàn khàn cổ họng mang theo tình dục giống như kỳ tích trấn an cô.

Tay trái buông lỏng ở người cô đi xuống, xông vào quần lót nhỏ mỏng manh, mang theo đầu ngón tay thô ráp tách cánh hoa mềm mại hơi ẩm ra, màu hồng hoa hạch, trái nhu bên phải vê.

"Ừ...em... em..." Tình dục mê hoặc làm cô hô lên lời nói đáy lòng, chờ mong nhìn anh. "Thượng Quan Thiên... "

Cô không phải thiếu nữ ngu ngốc, biết mình cần chính là cái gì, nhưng vì căng thẳng làm cho cô thân là phái nữ lại không dám nói thẳng ra.

"Anh hiểu biết rõ, chờ một chút."

Cho dù dục vọng nam tính nơi chỗ kín đang kêu gọi ồn ào, mà lời cầu khẩn của cô so bất kỳ thôi tình dược nào càng làm người ta thêm ý loạn tình mê, nhưng cô vẫn chưa có hoàn toàn chuẩn bị xong, anh không muốn lỗ mãng đoạt lấy thế này.

Bởi vì anh yêu cô, cho nên không muốn làm cho cô bị bất cứ thương tổn gì.

Ngón tay thon dài chậm rãi thăm dò vào chốn đào nguyên chưa bao giờ có người đến thăm, mật dịch theo hoa huyt tràn ra, chậm rãi chuẩn bị trước cho hoan ái mãnh liệt —

"Ừ... Thượng Quan Thiên..." Tay nhu nhược vô lực ôm lên cổ anh, trong miệng bật ra một tiếng tiếp theo một tiếng ngâm nga làm cho người mộng tưởng.

Bởi vì luyện Judo lâu dài, thân thể của cô không mềm mại bằng những cô gái bình thường, lại ngoài ý muốn hấp dẫn anh.

Bỏ qua cho bờ ngực trong miệng nộ phóng, anh hôn lên eo cô, ngón tay dài tiếp tục ở trong hành lang ngọt ngào ra vào, đưa tới tình triều.

"Em thật nhạy cảm." Anh thấp giọng rên rỉ.

Cô khẽ run, đầu ngón tay cầm thật chặt bờ vai của anh "Thượng Quan Thiên..." Cô khát vọng ngưỡng thân, nghênh hướng tới đôi môi anh thăm dò.

"Chờ thêm chút nữa đã." Anh nỉ non trấn an, đôi môi mỏng trở lại bên tai của cô, đầu lưỡi trêu chọc vành tai cô. "Chờ thêm chút nữa."

Đây là nói cho cô biết, cũng là báo cho mình. Còn không phải là thời điểm.

"Ưm... Ừ... Nhanh một chút..." Cảm thấy một luồng sóng khoái cảm kịch liệt đang lúc ngưng tụ ở bụng, cô muốn có được nhiều hơn nhiều hơn.

Bàn tay có lực tách hai chân của cô ra, đưa thân thể cao lớn vào giữa hai chân, đem nơi tư mật dính đầy hoa dịch của cô thu hết vào tầm mắt.

Tư thế mắc cỡ làm cô khốn quẫn mà muốn né tránh. "Không... Không cần... Buông em ra..." Cô giùng giằng, lùi dịch nhưng chỉ là phí sức.

Nghe vậy, anh dừng lại động tác vốn là muốn tiến công, đôi mắt đen như mực yên lặng nhìn cô, tựa như suy nghĩ nên đem cô làm sao bây giờ.

"Được, như em mong muốn, không buông em ra." Anh tà khí cười một tiếng, cố ý xuyên tạc ý của cô, cúi đầu đem môi lưỡi lên cánh hoa hồng tịch, khiêu tình mút.

"A!" Khoái cảm giống như tia chớp bổ về phía cô, bị loại tư vị thực cốt mất hồn này dọa sợ! "Không cần... em không cần..." Cô nức nở nghẹn ngào lẩm bẩm.

Không có bị ngôn ngữ của cô ảnh hưởng, môi lưỡi anh tiếp tục tại giữa cánh hoa gây sóng gió, nhất định làm cô không thể chịu nổi.

"Không... Quá điên cuồng... Ông trời ơi..!" Cô xấu hổ lấy hai tay che lên mặt đang nóng, không thể tin được anh đang làm chuyện đó đối với cô...

"Đừng sợ, cảm thụ thật tốt." Anh cười nhẹ ra tiếng, đầu lưỡi lại thình lình chọc vào nơi hoa huyt nhỏ hẹp, cử chỉ nam nữ giao hoan, vừa vào vừa lui xâm phạm giác quan cô.

"A... Không... Không cần... Ngừng..." Kích động quá độ để cho cô bị mê hoặc, hai tay từ trên mặt chuyển xuống, cắm vào tóc anh.

Khi anh suồng sã tứ phía liếm láp cô thì cô lắc nhẹ thắt lưng nghênh hợp. hoa huyt chặt khít trong đầu lưỡi, cho anh mê người biết được sắp lấy mất hồn là như thế nào, anh kìm lòng không được thăm dò càng sâu.

"Đủ rồi... Làm ơn... Cầu xin anh không cần đem em ra chơi đùa nữa..." Cô không khỏi mở miệng cầu khẩn.

Anh rốt cuộc thu hồi môi lưỡi, chống nửa thân lên cởi tất cả quần áo xuống, lộ ra tư thái bền chắc phía dưới quần áo.

"Sờ anh." Nắm tay của cô lên đặt ở trên ngực, anh muốn cầu khẩn nói.

Tay nhỏ bé hoạt động thuận theo dọc bắp thịt, cô tò mò mơn trớn đầu v nhỏ dẹp màu nâu, cùng với bụng và bắp thịt của anh.

Anh thấp giọng thở hổn hển, cũng kiềm nén không được nữa, dục vọng phái nam chống đỡ nơi hoa huyt có đầy mật dịch. "Không hối hận?" Anh khàn khàn hỏi.

Cô lắc đầu một cái, sau một khắc, bị xâm nhập là không thích lại làm cô nhíu mày.

"Đau..." Một tầng nước mắt nhẹ nổi lên hốc mắt, cô biết sẽ đau, lại không nghĩ rằng sẽ đau đến giống như có người dùng dao găm đâm mình một nhát.

"Em..." Anh kinh ngạc cứng đờ thân thể, chưa từng nghĩ tới cô đã có vị hôn phu, vẫn giữ vững đồng trinh thuần khiết.

Mặc dù anh tuyệt đối không để ý cô không phải là xử nữ, nhưng anh không cách nào phủ nhận, khi tự mình biết cô vẫn là tấm thân xử nữ thì trong lòng lập tức dâng lên nỗi mừng như điên.

Anh là người đàn ông đầu tiên!

Anh cũng tin tưởng, mình sẽ là người đàn ông cuối cùng trong cuộc đời này của cô, anh tuyệt đối sẽ không buông tay...

"Đau..." Cô rên rỉ làm anh lấy lại tinh thần. "Ngoan, Tiểu Đồng, nhịn một chút, vì anh nhịn một chút."

Anh nhẹ ru, ở trên mặt cô lại khẽ hôn. Thân là đàn ông chính anh vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu nỗi đau của phụ nữ, cho nên anh chỉ có thể mạnh mẽ ức chế dục vọng của mình, chờ đợi cô thích ứng.

Đối mặt với sự đau đớn của cô, trừ nhẫn nại cùng an ủi bên ngoài, anh thật sự không thể nghĩ ra được những thứ phương pháp khác tới trấn an cô.

Nhưng trời mới biết anh nhịn được bao nhiêu thống khổ, phân thân cứng rắn bị cô kẹp chặt, đang cực lạc khoái cảm, anh thật là muốn bất chấp tất cả ở trong cơ thể cô dong ruỗi — nhưng anh vẫn lựa chọn đem ép xung động điên cuồng đè xuống!

Anh cùng thân thể cô vô cùng gần sát, ngay cả có thể nghe được trong lòng của đối phương cấp tốc nhảy một tiếng, cùng với từng tiếng thở dốc cố nén.

Cô di chuyển thân thể đang bị anh ép chặt, không ngờ lại làm động tới nơi hai người kết hợp, để cho bọn họ đồng thời phát ra rên rỉ.

"Thượng Quan Thiên, em..." Trong cơ thể dâng lên một cây đuốc, nóng đến cả người cô.

Hiểu rõ nhu cầu của cô, anh cúi đầu hôn khẽ môi cô, bắt đầu chậm rãi bãi động thắt lưng, cho hai người vui thích khoái cảm nhiều hơn.

"Ừ... A..." Khoái cảm từ nơi anh thẳng tiến chạy đến toàn thân và những nơi khác, cô thở hổn hển, yêu kiều, giống như như vậy thì có thể làm cho tình cảm trong cơ thể căng thẳng phát tiết ra ngoài.

Chân thon dài vòng hông anh, để cho anh tiến vào sâu hơn yêu cô.

Thượng Quan Thiên dựa vào giác quan phái nam, vì hai người mang đến vui thích, chỗ kín truyền tới trận trận khoái cảm, khiến cho anh không hề tiết chế ra vào ở trong huyệt nhỏ hẹp ướt dầm dề.

Mật huyệt tiết ra chất lỏng, khi mỗi một lần anh tiến vào thì cũng phát ra tiếng nước chảy dâm lãng làm người ta ngượng ngùng không dứt, làm anh bị hấp dẫn không cách nào khống chế vong tình hưởng ứng thân thể người phụ nữ mê người phía dưới.

"Thượng Quan Thiên... Ừ..." Hàn Thiếu Đồng bị khoái cảm hành hạ, giờ phút này trong đầu chỉ có tên của anh, không còn có cái khác.

"Anh ở đây." Thượng Quan Thiên khàn khàn đáp lại, lực đạo thắt lưng càng thêm bày ra nặng nề, mỗi một lần đều cơ hồ hút ra, sau một khắc lại nằng nặng cắm vào chỗ sâu nhất trong hoa huyt của cô.

Bầu ngực trắng noãn theo động tác của anh; sáng ngời ra một luồng sóng làm người ta hoa mắt. Hấp dẫn như vậy làm cho anh không nhịn được, cúi đầu cắn đỉnh nụ hoa, gặm mút nhẹ, để cho cô đồng thời cảm thụ hai loại vui vẻ.

"A a..." Khi trên lưng rộng rãi của anh lưu lại dấu vết thuộc về cô, ở khoái cảm đánh thẳng vào, động thân nghênh hướng anh chiếm đoạt.

Một luồng sóng vui sướng làm cô hoàn toàn bị lạc, khoái cảm ở bụng ngưng tụ, cố ý muốn ép cô điên khùng.

"Thượng Quan Thiên... Van cầu anh, nhanh một chút..." Ở điểm giới hạn vui thích cùng thống khổ, cô không có lựa chọn nào khác mở miệng cầu xin anh.

Đôi tay Thượng Quan Thiên nâng mông cô lên, để cho cô càng thêm gần sát anh.

"Anh yêu em, Tiểu Đồng." Gần như im lặng nỉ non, anh nhanh chóng mà nặng nề đụng chạm lấy cô, quyết tâm muốn đem cô đưa lên thiên đường tình dục.

Ở một hồi co rút nhanh, cô run rẩy đạt tới cao trào hoàn mỹ. Bồi hồi ở bên miệng mềm mại ngâm nga, cô há miệng cắn vai anh, ngăn cản thanh âm mắc cỡ từ trong miệng mình phát ra.

Đau đớn trên vai so ra không bằng khoái cảm lấy được từ trên người cô, anh bất kể kháng nghị yếu ớt của cô, tự mình ở trên người cô mà chiếm đoạt.

"Không cần... Em không cần..." (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) Cô khó khăn lắc đầu, sợ sẽ luân hãm vào trong thế giới tình dục như vậy, vĩnh viễn cũng không quay đầu được.

Anh hôn cô, ở môi cô lẩm bẩm lời tỏ tình tiếng Pháp cô nghe không hiểu không biết bao nhiêu lần.

Cho đến khi dục vọng cao trào cũng đánh úp về phía anh, anh mới dùng sức vùi sâu vào trong cơ thể ngọt ngào cô, buông thả dục vọng thuộc về mình...

Đôi mắt trong suốt chớp chớp, sau đó Hàn Thiếu Đồng nhìn chăm chú một lát, mới nhìn rõ cảnh trí trước mắt cũng không thuộc về gian phòng của mình.

Từ góc độ này nhìn sang, phòng lớn như thế, trừ cái giường lớn ở dưới người cô ra, cũng chỉ có khay trà nho nhỏ, cùng với một giá sách thật là nhiều sách.

căn phòng thật là đơn sơ... Anh không có ý định ở lại chỗ này sao?

Cho nên mới không muốn tốn quá nhiều thời gian bố trí chỗ ở? Trong lòng lặng lẽ phỏng đoán người đàn ông sau lưng sẽ đi hay ở, đột nhiên, cô cảm thấy ngực buồn buồn, rất không thư thản.

Theo lý thuyết, anh cùng với cô nên giống như tình một đêm, rời giường, mặc quần áo, hẹn gặp lại, sau đó cả đời này đừng nghĩ đến việc gặp lại đối phương.

Ở một buổi sáng sớm mùa đông rét lạnh như vậy, tại nơi đầy nhiệt độ ấm áp bao phủ như vậy, cô một chút ý nguyện rời chăn đi cũng không có.

Quan trọng nhất là, cô có dự cảm, mình cùng anh không thể nào biết được cả đời có còn gặp mặt nữa không.

Người đàn ông sau lưng dùng cánh tay ôm lấy cô thật chặt, để cho lưng cô không còn lựa chọn nào dán lên trước ngực rắn chắc của anh.

Cô cũng đã từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ được một người đàn ông ôm vào trong ngực, dưới ánh nắng ban mai tỉnh lại, sau đó ở trong ngực lẫn nhau cùng nói buổi sáng tốt lành, nghênh đón một ngày mới lại tới — nhưng là, cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình ở trong ngực Thượng Quan Thiên tỉnh lại.

Bỗng chốc, cánh tay vòng bên hông hoạt động một chút. Một giây kế tiếp, cô bị xoay người qua, không còn kịp khép lại đôi mắt đành phải nhìn anh.

"Chào buổi sáng." Cô ngẩn ngơ, ấp úng nói. Thấy anh nhìn chằm chằm mặt của mình, không nói một câu, cô trừng mắt nhìn "Thế nào... Ưm!"

Lời không kịp nói ra tất cả đều bị anh nhét vào trong miệng, không có chút ý nghĩa nào hóa thành một tiếng rên khẽ.

Sau một hồi khá lâu, cảm giác dục vọng thoáng thoả mãn, đôi môi đói khát của Thượng Quan Thiên mới bằng lòng buông cô ra. "Chào buổi sáng." Một bên anh vừa nói lại trộm hôn khẽ ở môi cô lần nữa, nhẹ gặm đôi môi mềm mại đỏ thắm.

Bên tai nghe giọng anh khàn khàn, hình ảnh kích tình đêm qua không mời mà tới, khiến gò má của cô không khỏi ửng hồng mê người.

Đêm qua, môi, lưỡi, tay của anh, có mặt khắp thân thể của cô chế tạo khoái cảm, ép cô bật ra từng tiếng ngâm nga nũng nịu tuyệt hảo.

Lúc này, môi của anh im hơi lặng tiếng trượt tới cái cổ mảnh khảnh cô, ở nơi hiện đầy vết hôn trên cổ in thêm dấu vết mới.

"Đang suy nghĩ gì?" Lòng của cô không có yên ở đây làm anh có chút bất mãn, bàn tay làm bộ muốn nhấc cái chăn che ở trên người cô lên.

"Đừng, lạnh quá." Mặt cô đỏ hồng đè lại chăn.

Nguyên nhân không để cho anh vén, một mặt thật sự là bởi vì sợ lạnh, nhưng quan trọng hơn là — dưới chăn cô không mảnh vải che thân.

"Em, em không có suy nghĩ gì." Chẳng qua là xấu hổ thôi.

Anh đem lòng bàn tay đặt ở trên gương mặt của cô, không để cho cô có cơ hội xoay mặt. "Em hối hận?" Anh vô cùng nghiêm túc hỏi.

Hối hận? Câu hỏi của anh làm cô ngẩn ra.

Biểu hiện của cô để cho anh hiểu lầm sao?

Cô vội vã lắc đầu một cái "Không có." Trên thực tế, là thật không có.

Nhưng cô nên cảm thấy hối hận!

Đêm qua thật sự là cô rất xúc động, nhưng mà một chút cảm giác hối hận cũng không có, thậm chí... Thậm chí còn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

Cô thế nào mà cho là xảy ra quan hệ cùng anh là một việc đương nhiên?!

"Em không có hối hận chẳng qua là..."

"Chỉ là cái gì?" Thần kinh đang buông lỏng, bởi vì lời của cô lại căng thẳng lần nữa.

"Chẳng qua là có chút không có quen mà thôi..." Cô rũ rèm mắt xuống, nhỏ giọng giải thích.

Khi còn bé cô cùng anh như nước lửa, hai người thề không đội trời chung, càng về sau mối quan hệ dần dần biến thành vừa bạn vừa địch, nhưng cùng anh trở thành người bên gối... Đây mới thật làm cô bất ngờ.

Cô..., làm anh an tâm, tại môi cô rơi xuống một cái hôn, chỉ là lúc này không phải khẽ hôn, mà là một nụ hôn nóng bỏng mạnh mẽ đúng tiêu chuẩn.

"Về sau từ từ sẽ quen." Khóe miệng anh dịu dàng hàm chứa nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói.

Thần trí vốn là đang loạn rừng rực, nghe lời của anh về sau lập tức tỉnh táo lại. "Về sau?" Là cô nghe lầm sao?

"Đúng, về sau." Con ngươi nhìn chằm chằm vào mắt cô "Chẳng lẽ em cho rằng tối hôm qua chỉ là tình một đêm?"

Nếu như cô dám can đảm nói "Dạ”, vậy anh tuyệt đối sẽ tức chết!

"Không phải sao?" Cô ngây ngốc hỏi ngược lại.

Rất tốt! Cô dùng câu hỏi ngược lại, nhưng mà anh vẫn là nổi trận lôi đình. "Em xem anh là gì?" Anh cắn răng nghiến lợi hỏi.

"Anh?" Tựa hồ còn không có phát hiện cơn giận của anh, cô chậm lụt kiểm tra anh. "Anh! Là thanh mai trúc mã của em."

Vẫn là như vậy không sai nha!

"Thanh mai trúc mã?!" Không sai, bọn họ là thanh mai trúc mã, nhưng anh muốn không chỉ là tình bạn, cái anh muốn là tất cả tình yêu của cô, tất cả lực chuyên chú.

"Đúng..."

"Em nghĩ rằng sau khi chúng ta lên giường, anh còn có thể chỉ đem em làm thành bạn chơi tuổi thơ giống như trước vậy sao?" Cố nén tức giận xuống, anh nhàn nhạt hỏi ngược lại. "Chẳng lẽ em có thể?"

Anh không muốn cũng không nguyện ý để cho lửa giận thay thế được lý trí, bởi vì sau khi anh thật vất vả mới lấy được cô về, lại vì ghen tỵ mà mất đi cô lần nữa, đó cũng không phải là kết quả anh muốn, cũng không phải là kết quả được anh thừa nhận.

"Em..." Cô dừng lại, phát hiện mình đương nhiên không cách nào trả lời "Có thể".

Cảnh hai người đêm qua triền miên còn đang quanh quẩn trong óc cô không đi, bảo cô làm sao trả lời "Có thể"?!

Nhìn thấy vẻ luống cuống trên mặt cô, lòng anh mềm nhũn.

"Chỉ là, anh nói rồi, chỉ cần là em, anh đều đáp ứng. Chỉ cần em nói một câu ‘Em có thể’, cho dù có nhiều khó khăn, anh cũng sẽ cố gắng đạt tới." Anh đem quyền chủ đạo giao cho cô.

"Em... em..." Cô không cách nào khẳng định chủ ý.

Tại sao anh muốn nhường nhịn mà đón nhận yêu thích của cô như thế?

Tại sao đối với yêu cầu vô lý của cô, anh vẫn đáp ứng? Tại sao?

Vấn đề ở trong lòng nhiều như bầu trời đầy sao, nhưng cô lại không hỏi ra miệng. Bởi vì cô không dám, cô sợ, sợ mình đáp không được đáp án nơi anh.

"Như thế nào? Quyết định của em là cái gì?" Anh tiếp tục thúc giục.

Trong lòng sợ tính loạn lúc quyết định, vĩnh viễn đều là sai! Một điểm này, thân là luật sư chính anh biết rất rõ, cho nên đối với cô tiến sát từng bước.

Bị anh bức phải tâm loạn như ma, cô lại không có nói ra bất kỳ một lời nào, vì vậy cô chủ động ấn môi lên đôi môi mỏng của anh, che lại từng câu thúc giục.

Vì trốn tránh anh hỏi tới, cô làm một quyết định như thế?

Thượng Quan Thiên bị động hưởng thụ Hàn Thiếu Đồng hôn mãnh liệt, không thể tin được cô đã từng có một người sắp đến mức kết hôn, kỷ xảo hôn của cô cũng lạnh nhạt giống như là không cùng bất luận kẻ nào hôn qua.

Chỉ là, đây đối với anh mà nói, cũng là một chuyện tốt.

Anh đang mong đợi, dưới sự dạy dỗ của anh, cô sẽ trở thành một con bướm thoát kén mỹ lệ, ở trước mặt anh biểu diễn vẻ đẹp của mình. Nghĩ đến đây, anh trở tay ôm chặt cô, một tay gạt cái chăn bao ở trên người cô, lộ ra cảnh sắc mỹ lệ giấu ở dưới chăn.

Sau đó, Hàn Thiếu Đồng thừa nhận, quyết định làm việc gì trong lúc người đang tâm hoảng tính loạn, vĩnh viễn đều là sai!

Bởi vì, cả ngày đó, cô vì trốn tránh vấn đề của anh, chỉ có thể không ngừng bị anh đè xuống giường hoan ái, để cho cô vốn là bủn rủn thân thể càng thêm vô lực...

Thương tâm đến cuối

Anh sẽ xuất hiện

Đây là chúng ta ăn ý...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio