Những ngày kế tiếp, một mảnh hỗn độn.
Thượng Quan Thiên tựa hồ như không cần công việc, thế nên mỗi ngày đều ưu nhàn đợi bên cạnh Hàn Thiếu Đồng, ngoại trừ thời gian cô làm việc, anh cơ hồ cả ngày quấn lấy cô.
Không phải xông pha quấn cô ở trên giường hàng đêm, chính là quấn cô nói ra chuyện sau khi hai người rời xa, tất cả chuyện xảy ra bảy năm qua.
Dĩ nhiên, cũng bao gồm cô quen biết cùng Dương Tuấn Ngạn như thế nào.
Hàn Thiếu Đồng không hiểu lắm, tại sao Thượng Quan Thiên nghe cô nói tới Dương Tuấn Ngạn thì trên mặt luôn là tràn đầy lo lắng, nhưng là cố tình lại muốn ép cô một chữ không nói lọt ra.
Điều làm cô ngạc nhiên nhất là mình đối với anh có cảm giác.
Không sai, thật sự cô không cách nào trở lại trước kia nữa, coi anh như bạn bè thanh mai trúc mã, một loại tình cảm khác dần dần, chậm rãi thay thế tình cảm đơn thuần, để cho cô mê hoặc cực kỳ, bởi vì cô chưa bao giờ có loại cảm giác quái dị này.
Cũng vì vậy, cô đã chừng mấy ngày không có ngủ một giấc đầy đủ rồi.
Chớp chớp mi mắt chua xót, cô một điểm cũng không rõ người đàn ông Thượng Quan Thiên này. Anh giống như vĩnh viễn cũng không cần nghỉ ngơi, coi như đêm hôm trước quấn cô đến nửa đêm mới có thể ngủ, ngày thứ hai còn là so với cô có tinh thần hơn.
"Thế nào?" Khóe môi treo một nụ cười nhạt, Thượng Quan Thiên nhìn Hàn Thiếu Đồng mệt mỏi nằm ở trên mặt bàn, lười biếng giống như một con mèo nhỏ giả vờ ngủ say.
"Em mệt quá đó!" Cô miễn cưỡng đáp lại, đầu ngón tay xanh nhạt không hề ý thức ở trên tờ giấy trắng vẽ đến vẽ đi.
"Không phải muốn đổi công việc sao?" Đều là cô nghiêm nghị chỉ vào chóp mũi anh nói muốn đẩy nhanh tốc độ làm việc, anh mới ngoan ngoãn ở một bên xử lý công việc lão Katel đặc biệt truyền tới. Thế nào mới một lát sau liền vô lực té ở trên mặt bàn nghỉ ngơi?
"Không biết làm sao rồi, cũng không có linh cảm..." Cô bây giờ mệt mỏi liên tục một việc nhỏ cũng không muốn động xuống.
"Dù sao cũng đổi không được, gần trưa rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm." Cầm áo khoác cô tiện tay đặt trên ghế dựa lên, Thượng Quan Thiên mặc vào cho cô, không để cho một tia gió lạnh đến cô.
Cô ngay cả phản kháng cũng lười rồi, mặc cho anh ôm, dẫn đến một quán ăn Hán thanh nhã kiểu Trung Quốc. Nhân viên nhanh chóng dẫn bọn họ đến chỗ ngồi, cũng vì bọn họ đưa thực đơn lên.
Thượng Quan Thiên liếc nhìn Hàn Thiếu Đồng xanh xao uể oải, tự mình quyết định tất cả.
Đợi phục vụ đi xa, anh một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang nằm ở trên mặt bàn lên, để cho cô thoải mái tựa vào trên vai mình. "Đợi ngủ tiếp, đừng ở chỗ này ngủ thiếp đi." Anh đang nhỏ giọng nhắc nhở bên tai của cô.
"Em không có ngủ." Cô cũng nhỏ giọng trả lời. "Em chỉ là nhắm mắt dưỡng thần mà thôi."
Mạnh chống lên mí mắt nặng trĩu, cô chuyển động con ngươi trái nhìn phải ngó, đột nhiên, một đôi nam nữ đi vào quán ăn, làm cô đem tất cả chuyện dở dang đều chạy sạch đi.
Cảm thấy thân thể của cô đột nhiên cứng ngắc, Thượng Quan Thiên ngẩng đầu nhìn hướng cửa "Anh ta là vị hôn phu trước đây của em?"
Hàn Thiếu Đồng không nói một câu, nhưng Thượng Quan Thiên đã biết đáp án.
Tựa như là cảm nhận được ánh mắt bất mãn của cô, Dương Tuấn Ngạn cũng nhìn về phía hai người, vừa thấy được Hàn Thiếu Đồng thân mật lại lười biếng tựa vào trên thân một người đàn ông ưu nhã so với anh ta xuất sắc hơn, cảm xúc ghen tỵ liền xông lên đầu.
Hoàn toàn quên một hồi trước cô nói "Thấy một lần liền đánh một lần", anh lôi kéo "Vị hôn thê" chưa quá cửa, ngẩng đầu mà bước đi đến trước bàn bọn họ.
"Tiểu Đồng, thật sự rất lâu không thấy, đã một tuần lễ chứ?!" Dương Tuấn Ngạn cố ý tăng cường hai chữ "Thật lâu" lên giọng.
Hàn Thiếu Đồng lạnh lùng liếc Dương Tuấn Ngạn một cái, không có lấy đầu đang đặt trên người Thượng Quan Thiên nhích ra, ngược lại ôm chặt hơn, một mặt vì khoe khoang, mặt khác cũng là bởi vì bả vai Thượng Quan Thiên thật sự rất thư thái.
"Thật lâu sao? Tôi còn không ngại đủ lâu!" Cô nhàn nhạt nói, không có tức giận như lúc ban đầu. Vì anh ta, cũng không đáng giá! "Còn nữa..., xin gọi tôi là Hàn tiểu thư."
Rõ ràng là anh ta bắt cá hai tay, nhưng thái độ thật giống như là cô thật xin lỗi anh ta. Còn là Thượng Quan Thiên tốt, bất kể cô làm cái gì, anh cũng sẽ không như vậy đối với mình.
"Đây là vợ chưa cưới của anh, Lương Chính Mỹ." Dương Tuấn Ngạn giới thiệu người phụ nữ nhu nhược bên cạnh, lại không nghe tới bất kỳ tiếng đáp lại.
Rất đẹp trai! Lương Chính Mỹ nhìn Thượng Quan Thiên gò má tuấn dật, không nhịn được dõi mắt nhìn thẳng anh đến mất hồn.
Mặc dù người đàn ông này so với Dương Tuấn Ngạn trắng noãn hơn rất nhiều, nhưng không có trắng như người đàn ông vì dùng son phấn, ngược lại làm anh càng giống như thư sinh cổ đại khiêm khiêm, tao nhã lịch sự.
"Chính Mỹ, em đang nhìn cái gì?!" Không nghe được đáp lại Dương Tuấn Ngạn quay mặt sang, lại thấy dường như vị hôn thê nhìn Thượng Quan Thiên giống như trúng tà, không khỏi tức giận dắt tay cô, để cho cô ta không hề lựa chọn phải nhìn khuôn mặt tức giận của anh.
Dương Tuấn Ngạn cử động thô lỗ làm Lương Chính Mỹ nhăn mày "Tuấn Ngạn, buông em ra trước, tay của em thật là đau." Cô nhẹ giọng cầu khẩn, đau đớn trên cổ tay làm cho cô đỏ hồng vành mắt.
Cử chỉ của Dương Tuấn Ngạn cũng làm cho Hàn Thiếu Đồng phải nhíu mày, trước kia cô mù sao? Làm sao mà cô lại cảm thấy Dương Tuấn Ngạn săn sóc dịu dàng?
Lúc này chính anh ta được xưng tụng dịu dàng săn sóc ư? Căn bản giống như là một người chồng hay ghen tuông lung tung bất chấp tất cả.
Trên mặt Lương Chính Mỹ đau đớn cùng với hốc mắt ửng hồng, khiến Hàn Thiếu Đồng đẩy Thượng Quan Thiên bên cạnh một chút ý muốn cứu mỹ nhân cũng không có, ý bảo anh giúp tiểu mỹ nhân nhu nhược một chút.
"Hào phóng như vậy sao? Cô ta là người cướp đi vị hôn phu của em mà." Thượng Quan Thiên lại gần bên tai Hàn thiếu đồng, thấp giọng nhắc nhở.
"Nếu không phải là cô ấy, em cũng không biết thì ra là Dương Tuấn Ngạn ác liệt như vậy, trước kia em thật đúng là có mắt không tròng. Được rồi, mau đi đi! Người ta sắp khóc." Hàn Thiếu Đồng vỗ vỗ lồng ngực Thượng Quan Thiên, ngồi thẳng lưng, chờ đợi anh trình diễn một tiết mục "Anh hùng cứu mỹ nhân".
Bất đắc dĩ nhìn chằm chằm gương mặt của Hàn Thiếu Đồng nhẹ nhàng cười, Thượng Quan Thiên một tay bắt được tay Dương Tuấn Ngạn đang cầm tay Lương Chính Mỹ ra, dùng sức gập lại, lực đạo ác ý lớn hơn so với bình thường, cố ý làm đau Dương Tuấn Ngạn, trừng phạt anh khiến Hàn Thiếu Đồng rơi lệ.
Đau đớn vô cùng làm Dương Tuấn Ngạn kêu thành tiếng, vội vàng buông tay Lương Chính Mỹ ra, nắm lấy cánh tay bị thương.
"Anh... dám vặn gãy tay của tôi?" Dương Tuấn Ngạn gầm nhẹ ra tiếng.
Hàn Thiếu Đồng kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Thiên "Anh thật vặn gãy tay của anh ta?" Anh đem "Thay mặt đồng chí" làm cho lớn như vậy?
Thượng Quan Thiên ngoái đầu nhìn lại cô "Thế nào? Đau lòng?"
"Nào có? Chẳng qua là, anh làm gãy tay của anh ta, nếu anh ta đi vu khống thì làm sao?" Cô làm sao có thể sẽ đau lòng người đàn ông kia? Cô chỉ lo lắng Dương Tuấn Ngạn sẽ thừa cơ tố cáo, sẽ bất lợi đối với Thượng Quan Thiên thôi.
Bờ môi Thượng Quan Thiên nổi lên nụ cười lạnh "Không có, chẳng qua là trật khớp mà thôi, không chết được. Chỉ là nếu không kịp thời đến bệnh viện xử lý, có thể sẽ có hậu di chứng." Sau đó, anh cố ý nói cho Dương Tuấn Ngạn nghe.
"Ghê tởm!" Dương Tuấn Ngạn một tay đẩy phục vụ tới hỏi thăm ra, bỏ rơi vị hôn thê lao ra khỏi quán ăn, lên tắc xi đến bệnh viện gần nhất.
Lương Chính Mỹ mờ mịt nhìn Dương Tuấn Ngạn rời đi, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao đứng y nguyên tại chỗ.
"Cổ tay của cô không có sao chứ?" Thấy cô ta không nhúc nhích đứng nghiêm ở sau lưng Thượng Quan Thiên, Hàn Thiếu Đồng không khỏi quan tâm hỏi.
Người phụ nữ đáng thương, nhất định cũng như cô, bị hù sợ vì lần đầu tiên nhìn thấy bộ mặt thật của Dương Tuấn Ngạn.
Lương Chính Mỹ phục hồi tinh thần lại, nói "Tôi, tôi không sao, cám ơn." Ánh mắt sợ hãi nhìn Thượng Quan Thiên "Cám ơn anh đã cứu tôi."
Thượng Quan Thiên nhìn cô ta một cái, lại bởi vì thấy trong ánh mắt quen thuộc "Cô quá khách khí, là tiểu Đồng muốn tôi giúp cô thôi."
Có một số việc tuyệt đối không có khả năng cười trừ, nhất là khi đối mặt với một phụ nữ có thai, càng không thể khiến hiểu lầm tồn tại.
Vẻ mặt thất vọng chợt lóe lên "Chẳng qua tôi còn phải rất cám ơn anh." Nói xong, cô chuyển sang Hàn Thiếu Đồng, gật đầu một cái, liền cầm túi xách chậm rãi rời khỏi quán ăn.
Nhận thấy Hàn Thiếu Đồng trầm mặc, Thượng Quan Thiên quay đầu lại, lại nhìn thấy trên mặt cô như có điều suy nghĩ. "Thế nào?"
Cô lắc đầu một cái "Em đột nhiên không muốn ăn cơm ở chỗ này, chúng ta đến chỗ khác ăn đi!" Cô gọi phục vụ hủy bỏ thức ăn mới vừa gọi, kéo cánh tay Thượng Quan Thiên rời quán ăn.
"Em quyết định sao?" Đối mặt với việc cô không nói gì, Thượng Quan Thiên không khỏi thốt lên.
"Quyết định cái gì?"
"Quyết định quan hệ của chúng ta, không phải chỉ vẻn vẹn dừng lại ở bạn bè thanh mai trúc mã nữa." Anh nhắc nhở vấn đề một tuần trước bảo cô suy tính
Không hề vẻn vẹn dừng lại ở bạn bè thanh mai trúc mã nữa...
Đề nghị này, rất làm cho người khác động lòng, nhưng là Hàn Thiếu Đồng không có trả lời ngay, chẳng qua là yên lặng nhìn Thượng Quan Thiên không nói tiếng nào.
Một hồi trước, chính cô bởi vì không có biết rõ tình cảm của mình mà tùy tiện đáp ứng Dương Tuấn Ngạn, mới đổi lấy con đường phản bội này.
Thượng Quan Thiên có thể bảo đảm, khi cô toàn tâm toàn ý đem trọn trái tim cho anh, về sau anh sẽ không đứng núi này trông núi nọ, sẽ không yêu một cô gái khác sao?
Dạng người giống như anh, đàn ông có bề ngoài xuất sắc, cho dù không chủ động đi trêu đùa phụ nữ cũng khó bảo toàn những người phụ nữ khác sẽ không yêu, ái mộ anh, mới vừa rồi Lương Chính Mỹ không phải chỉ là một ví dụ sao?
Vẻ mặt hâm mộ trong mắt Lương Chính Mỹ là không lừa được người khác, Thượng Quan Thiên thật có thể vì cô, cự tuyệt tất cả hấp dẫn, chuyên tâm yêu một mình cô sao?
Hơn nữa anh có nói qua yêu cô sao? Hình như không có.
Anh đối với cô, chỉ là mê hoặc một lúc, hay là yêu thích thật lòng?
Những vấn đề này quấn vòng quanh Hàn Thiếu Đồng, để cho lồng ngực cô như bị một tảng đá khổng lồ ngăn chặn lại, buồn bực đến không thở nổi.
"Tiểu Đồng?" Sự trầm mặc của cô, làm Thượng Quan Thiên nhíu mày kiếm.
"Cho em thêm một chút thời gian được không?" Cuối cùng, cô nở một nụ cười bất đắc dĩ, gần như cầu khẩn nói.
Lần này, cô không muốn lại giống như lần trước, lại một lần nữa chịu đựng thống khổ bị bỏ rơi.
Bởi vì cô biết, một khi yêu người đàn ông này, lại không chiếm được hồi báo giống nhau, cô thừa nhận đau khổ vô cùng, nhất định sẽ đau thương nhiều hơn so với những gì Dương Tuấn Ngạn mang đến cho cô.
"Em đang sợ hãi cái gì? Tiểu Đồng." Trong mắt cô tinh tường viết chữ sợ, anh không khỏi dịu dàng hỏi.
"Cho em thêm một chút thời gian, được không?!" Cô ôn nhu mềm giọng, cũng không cho anh cự tuyệt.
"Chỉ cần là em nói, anh đều nghe theo em." Anh lại một lần nữa nói lời thề với cô, đáng tiếc cô lại không hiểu tâm ý chân thành của anh.
Lần này, cô nên lựa chọn cách gì đây?
Ôm sát cánh tay Thượng Quan Thiên, Hàn Thiếu Đồng suy tư.
Hàn Thiếu Đồng cùng Thượng Quan Thiên cũng cố ý xem như chuyện ngày đó cũng không có gì xảy ra, không hề đề cập tới nữa.
Anh vẫn dây dưa cùng cô, chẳng qua là khi cô cần làm việc, anh sẽ dành đầy đủ không gian cho cô suy nghĩ, tuyệt không gây rối.
Chỉ có hôm nay, anh chợt nói mình có công việc, không có thời gian dây dưa cùng cô. Nhân lúc không có ý tưởng, cô lặng lẽ thừa dịp lúc anh không có để ý len lén chạy ra ngoài, tùy ý đi dạo một chút, thuận tiện tìm ý tưởng.
Đây chính là cuốn sách truyện tranh minh hoạ Nhi đồng, chỉ cần đúng lúc hoàn bản thảo, muốn mình trả lúc nào cũng được.
Cô miễn cưỡng mình mặc áo khoác ngoài cùng với áo lông thật dày vào đi ra khỏi nhà, nhưng là vừa đi ra đến đường, cảm giác gió lạnh phất qua gương mặt làm cô chỉ muốn về nhà quấn chăn.
Nếu như sớm biết khí trời lạnh như vậy, cô cũng sẽ không ngốc đến mức chạy ra ngoài.
Bâng quơ lưu luyến ở trên đường trong chốc lát, cuối cùng cô vẫn quyết định về nhà, cùng Thượng Quan Thiên mắt to trừng mắt nhỏ. Dù sao, rảnh rỗi không có việc làm.
Đi ngang qua cửa hàng văn phòng phẩm, ánh mắt Hàn Thiếu Đồng bị hấp dẫn bởi một con rối có tạo hình đáng yêu tên Tiểu Hùng ở trong tủ kính.
Cô ở ngoài tủ kính thủy tinh, cẩn thận nghiên cứu Tiểu Hùng.
Thật lâu thật lâu trước đây, cô cũng đã từng có Tiểu Hùng tương tự, nhưng chẳng biết vứt bỏ lúc nào, hại cô thương tâm một thời gian thật dài. Không nghĩ tới trải qua nhiều năm như vậy, thế nhưng xuất hiện Tiểu Hùng giống như đã từng quen biết.
Nếu khó được gặp lại, cô nhất định phải mua nó về nhà!
Tâm ý đã quyết Hàn Thiếu Đồng đi vào văn phòng phẩm, đem Tiểu Hùng thõa mãn ôm vào trong ngực, như cô gái nhỏ không nhịn được vùi mặt vào trong bụng Tiểu Hùng hôn nhẹ.
"Xin hỏi bao nhiêu tiền?" Cô cười thật ngọt ngào hỏi.
" tệ." Nhân viên mang theo nụ cười thân thiết, nói ra giá trị kinh người của Tiểu Hùng.
Chỉ là, đối với Hàn Thiếu Đồng mà nói, quả thực là vật quý hơn giá trị.
Cô cười ngọt ngào gật đầu, tay nhỏ bé hướng túi áo khoác ngoài tìm kiếm — hả?
Ngọt ngào cười trở thành cười lúng túng, (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) cô sờ tới sờ lui ở trong túi áo khoác ngoài, lại không tìm được ví cùng điện thoại di động của mình.
Cô nhất định là vội vã ra cửa, quên đem bóp da cùng điện thoại di động trên bàn nhét vào trong túi!
Nhân viên vốn là mang theo nụ cười thân thiết khuôn mặt dần dần âm trầm xuống, giống như biết cô mua không nổi.
"Ách... Ngại quá, tôi quên mang bóp da.” Hàn Thiếu Đồng bất đắc dĩ nói.
Nhân viên lộ ra một biểu tình "Tôi biết ngay”, từ trong tay cô đoạt lấy Tiểu Hùng, thả lại trong hộp.
"Con Tiểu Hùng kia có thể giúp tôi lưu lại không?" Mặc dù không cam lòng, nhưng vì Tiểu Hùng đáng yêu, Hàn Thiếu Đồng vẫn là hỏi ra lời.
"Rất xin lỗi, tiểu thư, công ty chúng tôi có quy định không thể lưu hàng giúp khách, trừ phi thanh toán trước." Giọng nhân viên mặc dù không thay đổi, lại nghe được rất bất mãn.
"Tôi thay mặt vị tiểu thư này trả tiền!" Giọng nói ôn nhu như gió mùa xuân, nhưng Hàn Thiếu Đồng lại nghe cực kỳ chói tai.
Cô không cam tâm tình nguyện di chuyển qua, đối mặt vị hôn phu trước đây — Dương Tuấn Ngạn. "Làm thế nào trùng hợp như vậy?" Cô nặn ra một nụ cười giả dối cực kì.
"Không, là anh đặc biệt tới tìm em." Dương Tuấn Ngạn si mê nhìn chằm chằm Hàn Thiếu Đồng, nịnh hót ca ngợi: “Tiểu Đồng, em càng ngày càng đẹp."
"Vậy sao?" Hàn Thiếu Đồng giả vờ cười.
Dương Tuấn Ngạn đối với sự lạnh lùng của cô không ngần ngại chút nào, tự mình từ trong bóp da lấy ra thẻ tín dụng đưa cho nhân viên. "Tiểu thư, xin giúp tôi in giấy tính tiền."
Bên môi kia dịu dàng như nước mỉm cười với cô, mê hoặc nhân viên choáng váng đầu hoa mắt, ngây ngốc cầm lấy giấy đưa cho anh.
"Tôi chưa nói muốn anh trả thay." Hàn Thiếu Đồng mặt lạnh, nhắm thẳng vào Dương Tuấn Ngạn.
"Coi như là anh tặng cho em đi." Nhận lấy Tiểu Hùng mà nhân viên đưa tới, Dương Tuấn Ngạn đem nó đưa tới trước mặt Hàn Thiếu Đồng.
Cô rất muốn cự tuyệt, nhưng Tiểu Hùng trên tay anh là bạn chơi tuổi thơ cô tìm kiếm từ lâu, cô sợ bỏ lỡ lần này, cô vĩnh viễn cũng không tìm được nó về.
"Tôi sẽ đem tiền trả lại cho anh." Dưới tình huống này, chỉ có biện pháp này. Hàn Thiếu Đồng không cam tâm tình nguyện nhận lấy Tiểu Hùng.
"Không cần khách khí. Chỉ cần em thích là tốt." Dương Tuấn Ngạn lấy ánh mắt chân thành thâm tình nhìn Hàn Thiếu Đồng.
"Anh có chuyện gì?" Lấy đồ của người thì mềm tay, bây giờ cô phải là khắc hoạ!
"Tiểu Đồng, trở lại bên cạnh anh đi! Anh thật sự yêu em, từ đầu tới đuôi đều là em!" Lần đầu, Dương Tuấn Ngạn không hề không quả quyết, đi thẳng vào vấn đề nói ra ý nguyện của anh.
"Yêu tôi?" Hàn Thiếu Đồng hừ lạnh.
"Mặc dù anh phải cùng Lương Chính Mỹ kết hôn, nhưng đó là bởi vì cô ấy mang thai, anh không thể không cưới. Em phải tin tưởng anh, đợi sau khi cô ấy sinh con xong, anh lập tức ly hôn, sau đó cũng sẽ không có người ngăn cản chúng ta." Dương Tuấn Ngạn lý tưởng hóa nói.
Mặc dù bên người cô có một người đàn ông, nhưng anh cùng với cô bốn năm tình cảm, nhất định sẽ không thua bởi người đàn ông kia đấy! Dương Tuấn Ngạn tràn đầy tự tin mà nghĩ.
"Vậy sao?" Hàn Thiếu Đồng tuyệt không đồng tình với Dương Tuấn Ngạn, ngược lại cảm thấy mình chán ghét đối với anh ta lại sâu hơn một tầng.
"Tiểu Đồng, anh hiểu biết rõ là anh làm sai, anh không nên ở bên ngoài làm loạn. Hiện tại anh biết anh sai lầm rồi, xin em tha thứ cho anh, trở lại bên cạnh anh được không?" Dương Tuấn Ngạn biết rõ Hàn Thiếu Đồng dễ dàng mềm lòng, cố ý bày ra một bộ dạng không thể mất cô, nếu không sẽ sống không nổi.
Chỉ tiếc, Hàn Thiếu Đồng sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa rồi! "Ngựa hay không quay đầu ăn cỏ" đạo lý này, cô vô cùng rõ ràng. Muốn cô trở lại bên cạnh người đàn ông đê tiện này, trừ phi bị đụng hư đầu!
Huống chi, hiện tại cô cùng Thượng Quan Thiên còn chưa hiểu rõ, không phân biệt được quan hệ của hai người như thế nào, cô không có dư thừa tinh thần tới ứng phó "Phụ Tâm Hán" này.
"Anh đừng có hy vọng đi! Tôi sẽ không mắc thêm lỗi lầm nữa." Hàn Thiếu Đồng lạnh lùng, ôm chặt Tiểu Hùng trên tay, xoay người rời đi.
"Tiểu Đồng." Dương Tuấn Ngạn tiến lên bắt được cánh tay của cô.
"Tiền con Tiểu Hùng, tôi sẽ mau sớm trả lại cho anh." Hàn Thiếu Đồng hất tay Dương Tuấn Ngạn ra, ngại bẩn vỗ vỗ nơi bị anh chạm qua.
"Tiểu Đồng, cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định không biết..." Dương Tuấn Ngạn vẫn thao thao bất tuyệt bảo đảm.
Lần này Hàn Thiếu Đồng cũng lười quay đầu lại, trực tiếp ôm Tiểu Hùng lông xù mềm mại đi về nhà, xem việc gặp Dương Tuấn Ngạn hoàn toàn quẳng ra sau đầu.
Dương Tuấn Ngạn tức thì trùng trùng rời khỏi văn phòng phẩm, anh sẽ không bỏ qua! Anh biết Hàn Thiếu Đồng còn thích anh...
Anh tự cho là đúng, nhưng không biết lòng của Hàn Thiếu Đồng đã bị một người đàn ông khác tiến vào chiếm giữ, không còn có dung nạp vị trí của anh.
Ôm lấy Tiểu Hùng đi ra thang máy, Hàn Thiếu Đồng kinh ngạc vừa thấy Quan Thiên đứng ở bên cửa, tựa hồ đang đợi mình.
"Thế nào?" Thấy anh mặc áo mỏng manh đứng ở bên cửa, cô vội vã đi lên trước, mang anh vào trong nhà. "Anh không lạnh sao?"
Cô một tay lau mặt của anh, cảm giác lạnh như băng để cho cô nhíu mày. "Mặt của anh lạnh băng."
"Anh không sao." Thượng Quan Thiên chậm chạp lắc đầu một cái, tròng mắt đen âm trầm đoán không ra.
Đáng tiếc Hàn Thiếu Đồng không có phát hiện. "Em đi nấu chút canh gừng cho anh uống. Nhanh đi lấy thêm một bộ y phục đi! Anh lạnh như mới từ trong tủ lạnh đi ra vậy."
Đem Tiểu Hùng đặt ở trên ghế sa lon, cô đi vào trong phòng bếp, bắt đầu nấu canh gừng cho anh.
Thượng Quan Thiên nhìn chằm chằm bước chân nhẹ nhàng và bóng lưng cô. Nhìn thấy Dương Tuấn Ngạn, để cho cô cao hứng như thế?
Mới vừa rồi phát hiện cô không ở trong nhà, anh lập tức theo cô đi ra ngoài, lại thấy được cảnh Dương Tuấn Ngạn tặng Tiểu Hùng cho cô.
Anh cho là, cô đã không còn thương Dương Tuấn Ngạn rồi, nhưng là, thấy Dương Tuấn Ngạn tặng Tiểu Hùng, mà cô lại không có cự tuyệt! Để cho lòng tin của anh bị dao động.
Anh theo đuôi cô đi vào phòng bếp, giống như lơ đãng hỏi: "Tiểu Hùng kia thật đáng yêu, người nào tặng đó?" Nếu như cô nguyện ý nói thẳng thắn với anh, vậy thì đại biểu trong lòng cô có anh.
"Em tự mua." Cô cười khanh khách nói.
Tiền con Tiểu Hùng, mấy ngày nữa cô sẽ trả lại cho Dương Tuấn Ngạn, cho nên chưa tính là anh ta tặng cho cô, huống chi, cô cũng không cần anh ta tặng đồ, còn ước gì cùng anh ta dứt khoát đôi đường!
Cô bây giờ, chỉ muốn sớm ngày cởi ra tâm kết của mình, không để cho Thượng Quan Thiên chờ đợi quá lâu.
Hàn Thiếu Đồng trả lời, làm Quan Thiên tổn thương trong lòng.
"Vậy sao?" Ví cùng điện thoại di động đều đặt ở trên bàn sách, cô lấy tiền ở đâu mua con Tiểu Hùng này?!
Tại sao cô muốn lừa gạt anh? Tại sao không nói thật với anh?
Nếu như vẫn yêu Dương Tuấn Ngạn, vì sao không trực tiếp nói rõ đối với anh?
Vết thương trong lòng không ngừng mở rộng, cánh cửa lòng anh trong nháy mắt bị xuyên qua cảm giác đau đớn, làm anh khó thở.
"Lại chờ một chút, từ từ uống canh gừng sẽ nấu xong rất nhanh đó!" Hàn Thiếu Đồng không biết tâm tình Thượng Quan Thiên đang mãnh liệt, tự mình cười đến ngọt ngào, đem gừng ném vào nồi nước nóng hổi. "Mặc dù bình thường em không giỏi, nhưng kỹ thuật nấu canh gừng của em là hạng nhất, Dương Tuấn Ngạn cũng nói uống ngon."
Mặc dù cô vô tâm không tự chủ lời nói, lại làm tim anh se lại.
Tròng mắt buồn bã, anh đột nhiên tiến lên vươn cánh tay đem lấy cô ôm thật chặt vào trong ngực, lực đạo lớn đến cơ hồ làm đau cô.
"Thế nào? Thượng Quan Thiên, anh làm đau em." Lực đạo của anh làm cô nhíu mày, muốn tránh ra khỏi kiềm chế của anh.
Anh không nói một câu, nhắc cằm của cô lui về phía sau tới góc độ thích hợp của anh, bá đạo gần như thô lỗ hôn lên đôi môi đỏ mọng không hề phòng bị của cô...