Trong phòng, Vi Miễn gắng gượng chống đỡ cơn buồn ngủ, ôm Ngọc Lưu vào ngực, kề trán hắn mà thầm thì:: “Lưu nhi, ngươi thật sự là thông minh đến mức khiến người ta...... hận đến nghiến răng......”
Dùng thủ đoạn như thế mà vẫn không bức được người này nói thật lòng. Y thật sự bỏ tiền ra mua được một bảo bối hay vớ phải con giun đũa trong bụng đây?
Điều duy nhất có thể khẳng định chính là y đã không thể buông tay, muốn mãi mãi gắt gao ôm lấy người này. Cho dù chết cũng phải chết cùng nhau.
Hôm đó, khi bị tên độc bắn trúng, điều Vi Miễn nghĩ đến không phải mạng sống của mình mà lại là khuôn mặt Ngọc Lưu. Ý niệm duy nhất trong đầu chính là nếu mình chết, người kia sẽ có phản ứng như thế nào? Bi thương? Hay vỗ tay ăn mừng?
Vì thế, khi nửa đêm Kỷ thần y giải độc cho y, y đã nghĩ ra kế hoạch này, tương kế tựu kế, làm bộ trúng độc vô phương cứu chữa hòng dò đoán lòng dạ Ngọc Lưu, mặt khác cũng có thể đem dẫn xà xuất động. Kỳ thật y đã biết rõ ai muốn hạ mình nhưng chưa bắt được bằng chứng mà thôi.
Chính là...... Ngọc Lưu quá thông minh, thông minh đến nỗi khiến cho y hận không thể cắn toác cái mặt nạ hắn luôn đeo kia ra. Y muốn nhìn xem đằng sau mặt nạ kia rốt cục là một Ngọc Lưu như thế nào.
Lúc này đây, y đã thất bại vì đã xem nhẹ trí thông minh và mưu tính của Ngọc Lưu. Nhưng y chẳng những không giận mà ngược lại còn vui như tết. Thời gian còn dài, sẽ có một ngày...... một ngày, người đang nằm trong lòng y trút bỏ hết tất cả ngụy trang. Y phải hoàn toàn chiếm hữu người này, phải khiến người này mở lòng trước mặt y, trắng trong như tờ giấy. Chỉ có y mới đủ tư cách vẽ lên tờ giấy đó chân dung mình thích.
Hắc ám bao phủ căn phòng.
Hai người gắt gao ôm nhau đều đã mất đi hô hấp và nhịp tim.
Ấm hương hoàn của Kỷ thần y, kỳ thật...... chính là dược giả chết.
Tính toán sau khi thời gian dược hiệu phát tác không bao lâu, Kỷ thần y linh xách thùng nước vào, đổ chất lỏng đỏ sẫm như máu ra đầy giường. Chất lỏng theo giường chảy tràn trên mặt đất tạo thành một vũng máu nhìn ghê cả người.
Kỷ thần y giấu kỹ thùng nước rồi mới hô to gọi nhỏ chạy ra ngoài.
“Không xong rồi, Vi đại nhân...... đã quy thiên rồi.....”
Mùi máu tanh dần phiêu tán trong gió.
bg-ssp-{height:px}
Lúc Ngọc Lưu mở mắt ra, vẫn thấy đầu giường chạm trổ hoa lan quen thuộc, vẫn rèm cửa tơ tằm Lưỡng Hồ mềm mại phất phơ bay. Gió mang hơi nước ẩm ướt vào phòng. Noãn lô trên bàn tỏa ra sương khói lảng bảng, theo gió phiêu tán lơ lửng bay lên.
Cảnh tượng này quá quen thuộc đến nỗi Ngọc Lưu từ từ mở to mắt quan sát, thần trí dần dần thanh tỉnh. Hóa ra mình vẫn ở trong Họa Ảnh hiên, trên người cũng không có vết thương nào. Như vậy...... chuyện hoán huyết kia, lẽ nào chỉ là giấc mộng Nam Kha? ()
Hắn ngồi phắt dậy, tung chăn nhảy xuống giường, không kịp xỏ hài; đôi chân trần chạm lên mặt sàn gỗ mát rượi, vừa chạy vừa la lớn: “Dược Nhi...... Dược Nhi......”
Ngọc Lưu chạy tạo thành một cơn gió nhẹ cuốn rèm tơ lên che khuất tầm mắt. Đúng lúc đó, một đôi tay từ sau rèm vươn ra ôm chặt lấy hắn.
“Vi gia?”
Đập vào mắt hắn là một đôi tay trắng nõn thon dài, gắt gao ôm mình vào ngực. Ngọc Lưu liếc một cái lập tức nhận ra chủ nhân đôi tay này.
“Mới vừa tỉnh lại, sao không mang hài đã chạy loạn vậy? Sương sớm còn chưa tan, ngươi muốn bị cảm lạnh hay sao?” Một cỗ hơi thở ấm áp phả vào cổ Ngọc Lưu, thanh âm của Vi Miễn vừa lười biếng vừa mang chút sủng nịch.
Lúc này Ngọc Lưu mới phát giác mình đang để chân trần. Khí lạnh từ sàn gỗ truyền đến gan bàn chân nhưng hắn không cảm thấy lạnh mà còn thấy sáng khoái. Đã vào hạ rồi, đi chân trần cũng không sao.
“Vết thương trúng độc của Vi gia khỏi rồi sao?” Không giãy khỏi vòng tay Vi Miễn, Ngọc Lưu chỉ nghiêng đầu, chăm chú nhìn sắc mặt y, càng nhìn càng thấy nghi ngờ. Gò má hồng nhuận, thần thái phương phi, Vi Miễn trước mắt chẳng có vẻ gì là trúng độc vừa khỏi.
“Trúng độc? Độc nào?” Vi Miễn cười cười, tay sờ trán Ngọc Lưu “Đầu hơi nóng, thảo nào nói chuyện hồ đồ nãy giờ.”
Ngọc Lưu ngẩn người, rồi nhận ra ý trêu chọc trong mắt Vi Miễn liền hiểu ngay mình đang bị đùa giỡn. Căn bản không có cái gọi là trúng độc, cũng không có hoán huyết gì ở đây. Tất thảy chuyện này đều do Vi Miễn bày ra còn mình thì trúng kế. Cơn giận bừng bừng nổi lên trong lòng, Ngọc Lưu xụ mặt, nỗi uất ức chạy vòng vo trong ngực một hồi cuối cùng cũng không phát tác ra.
Hắn không có tư cách nổi giận. Chỉ là một nam sủng mà thôi, vốn là đồ chơi của chủ nhân. Chủ nhân muốn chơi thế nào thì chơi, đều vì cao hứng của Vi Miễn.
Đây chính là tự do nửa vời. Hắn ở nam quán sáu đã là loại tự do này, giờ lại nằm trong tay một nam nhân có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt như Vi Miễn, hắn còn phải chịu đựng ràng buộc bao lâu nữa? Đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay đau đớn.