Vi Miễn sẽ không bơi.
Ngọc Lưu phát hiện điều này khi cả người ướt sũng, chật vật kéo Vi Miễn cũng nhếch nhác không khác gì mình quay về tiểu thuyền. Hắn không biết nên cười hay nên nói, nhất thời thần sắc có vẻ có chút quái dị.
Vi Miễn khụ ra mấy ngụm nước, nằm trên mép thuyền ha ha đứng lên, cười đến lăn lộn, kết quả chiếc thuyền nhỏ lại tròng trành kịch liệt. Ngọc Lưu cả kinh vội vàng nắm chặt tiểu thuyền, tức giận nói: “Vi gia, ngài còn muốn ngã xuống phải không? Sớm biết vậy ta đã không kéo ngài lên đây…”
“Ngươi sẽ vẫn kéo ta lên thôi.” Vi Miễn ngưng cười, trong thanh âm vẫn nồng đậm tiếu ý, ánh mắt dừng trên cơ thể Ngọc Lưu đang ướt đẫm, xiêm hắn dán sát vào người lộ ra đường cong thân thể tiêm dài duyên dáng.
Ngọc Lưu chỉ cảm thấy ngữ khí Vi Miễn lúc này cực kỳ đáng giận, gió hồ thổi qua trên người, cho dù đã vào hạ, hắn vẫn không tránh khỏi rùng mình, trong lòng càng khó chịu, cuối cùng nhịn không được, sinh khí: “Không kéo, cho ngài chết đuối cũng phải lắm…”
Vi Miễn lại thuận tay kéo Ngọc Lưu vào lồng ngực, môi ghé sát tai hắn, khàn giọng nói: “Bộ dáng ngươi giận dỗi…thực đáng yêu… ”
Ngọc Lưu đỏ mặt, đang muốn phản bác, lại nghe được thanh âm Vi Miễn phiêu đãng bên tai:”Ngươi nhất định sẽ kéo ta lên, bởi vì…nếu ngươi không kéo ta, ta sẽ kéo ngươi xuống…cùng chết….”
Tuy chỉ là một câu nói tùy tiện nhưng lại làm cho Ngọc Lưu sắc mặt đại biến, nhìn ánh mắt Vi Miễn, kinh hãi thêm vài phần. Hắn sao vậy đã quên, nam tử trước mắt này là một con sói, cho dù xiêm y ướt đẫm nước hồ, tóc mai ướt sũng dát sát hai gò má, nước không ngừng nhỏ tong tỏng xuống sàn thuyền, trông chẳng khác gì một con chó bình thường đang chật vật vì rơi xuống nước, nhưng sói trước sau gì cũng vẫn là sói.
Cảm giác được Ngọc Lưu đang không tự chủ mà lùi xa khỏi mình, Vi Miễn quàng tay ôm hắn lại.
“Đừng sợ. Ánh mắt của ngươi hiện tại…sẽ làm cho ta nghĩ rằng ngươi đang mời mọc ta…”
Mời mọc? Ngọc Lưu bất giác lộ ra một mạt nghi hoặc, chợt thấy dục hỏa chớp động trong mắt Vi Miễn mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nhắm chặt mắt, bên tai lại truyền đến tiếng Vi Miễn cười khẽ.
“Đã quá muộn......”bg-ssp-{height:px}
Tiếng cười chưa dứt, hắn đã bị Vi Miễn hung hăng hôn trụ.
Ngọc Lưu giật mình mở to hai mắt. Nơi này…y dám ở ngay trong này …Ánh mắt không tự chủ được chuyển tới đuôi thuyền, phát hiện Vi Việt đang chuyên chú nhìn cây sào trúc như thể cây sào kia đang nở hoa vậy.
Thật là cái loại thị tòng (người theo hầu) giả câm giả điếc. Ngọc Lưu trong lòng oán hận thầm mắng, cảm giác đỉnh dục vọng ngày càng nóng rực của Vi Miễn chạm vào bên hông mình, thân thể hắn bị bàn tay trắng nõn kia vuốt ve cũng đang nóng dần lên, nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ. Vi Miễn dừng động tác, qua một lúc lâu, tựa như hết sức áp chế bản ngã, buông Ngọc Lưu ra, hống lên một tiếng: “Vi việt, cập bờ.”
Cây sào trúc dài khua lên một đạo bọt nước, chiếc thuyền con lắc lư quay đầu.
Không biết bao nhiêu lần Ngọc Lưu phải kéo lại vạt áo bị Vi Miễn xốc lên, sắc mặt hắn ửng đỏ quay đi, trong lòng lại thở ra một hơi, còn tưởng rằng Vi Miễn sẽ biểu diễn một màn đông cung sống trước mặt Vi Việt, không ngờ được y lại nén xuống.
Tiểu thuyền cập bờ, Vi Miễn một phen ôm Ngọc Lưu, bước nhanh về Họa Ảnh hiên, đưa hắn tới giường rồi mới đè ép xuống dưới. Những nụ hôn như mưa điên cuồng hạ xuống người hắn khiến Ngọc Lưu thiếu chút nữa ngạt thở.
“Vi gia, đừng gấp a…”
Ngọc Lưu lấy chân vòng qua người Vi Miễn, ý đồ làm dịu tiết tấu của y. Đêm hôm đó Vi Miễn bị trúng xuân dược, hùng hục thô lỗ khiến lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Vi Miễn không khỏi có chút chậm lại, y muốn tận lực ôn nhu khiến cơ thể Ngọc Lưu có thể chậm rãi thích ứng. Động tác của Vi Miễn thoáng dừng lại giống như phát hiện Ngọc Lưu mất tự nhiên. Hành động của y trở nên nhẹ nhàng, chậm rãi, ôn nhu nhưng lời nói ra so với trước đây còn bá đạo hơn.
“Ngươi là của ta...... Là của ta......Cho dù chết, ta cũng tuyệt đối không để ngươi cho người khác…”
Ngọc Lưu run rẩy, trong lòng nảy nên run cảm vô danh, cảm thấy rất sợ hãi dù không biết mình sợ cái gì, nhưng chính là không rõ nguyên nhân nên càng lo sợ hơn.
Chưa từng có ai cố chấp như vậy với hắn, bá đạo muốn sở hữu con người hắn mà không phải vì vũ đạo của hắn. Ngọc Lưu gắt gao nắm lấy sàng đan, giống như kẻ bị rơi xuống nước muốn níu lấy cây gỗ nổi. Hắn không nghĩ trầm luân bởi vì không muốn chết chìm. Nhưng tình dục bị Vi Miễn khơi mào lại như thủy triều dâng lên, thần trí Ngọc Lưu phiêu đãng trong bể dục, dần dần lạc lối