Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quan trọng là đi cùng cậu.
Như mong muốn, cả Phó Tư Điềm và Thời Ý đều tranh cử thành công. Giản Lộc Hòa nói đùa ship được rồi, một người là lớp trưởng một người là bí thư chi bộ đoàn, CP thần tiên, có nên ăn mừng không.
Vừa vặn học kỳ này chỉ mới khai giảng, ký túc xá bọn họ vẫn chưa tụ tập, bốn người trò chuyện đêm khuya bàn bạc với nhau, quyết định sẽ cùng đi ăn cá nồi đá mới mở ở trung tâm thương mại đối diện vào tối chủ nhật.
Nguyên liệu làm cá nồi đá rất tươi ngon, cá được chọn đều là loại ít xương, do sơ ý, vừa mới ăn chưa được hai miếng, hàm trên của Thời Ý đã bị đâm trúng. Nhổ ra là được rồi, nhưng trông Phó Tư Điềm lại hết sức sốt ruột, đau lòng không thôi.
Mấy miếng cá Thời Ý ăn sau đó, từng miếng từng miếng đều là Phó Tư Điềm cẩn thận giúp cô ấy nhặt hết xương ra sau đó mới đưa qua bát cô ấy. Sau khi ăn xong cá nồi đá, nhân viên phục vụ lên thêm thức ăn và nước lẩu, chuyển thành lẩu cá. Tôm sú được dọn lên, Phó Tư Điềm sợ Thời Ý bị đâm vào tay, cũng lột xong mới đưa cho Thời Ý trước.
Thật ra Thời Ý không có thói quen được người khác săn sóc như vậy, nhưng Phó Tư Điềm sốt ruột vì cô ấy thế kia, cô ấy lại cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Cô ấy để Phó Tư Điềm bỏ tôm vào trong bát, ấm giọng khuyên nhủ: "Mình không cần nữa, cậu ăn đi."
Phó Tư Điềm cười cong mắt không nói gì, Thời Ý trực tiếp ra tay, vớt một con tôm ra lột vỏ bỏ vào trong bát Phó Tư Điềm. Tình cảm thắm thiết có qua có lại biểu lộ thật tự nhiên khiến Giản Lộc Hòa cảm thấy mình và Doãn Phồn Lộ lại bị nhét cho một họng thức ăn chó.
"Phồn Lộ, cậu có thấy chướng bụng chưa?" Giản Lộc Hòa nhìn chằm chằm trêu chọc Phó Tư Điềm và Thời Ý.
Doãn Phồn Lộ đang tự lột tôm ăn, liếc mắt nhìn Phó Tư Điềm và Thời Ý một cái, bật cười, "Không sao, ăn cũng ngon lắm."
Thời Ý rất bình tĩnh, nhưng Phó Tư Điềm lại có chút ngại ngùng, vội thuận tay cũng lột một con tôm bỏ vào đĩa nước chấm của Giản Lộc Hòa.
Giản Lộc Hòa tươi cười rạng rỡ, "Wow, cám ơn Tư Điềm, cậu tốt quá!" Vừa chuẩn bị duỗi đũa xuống gắp, cô ấy phát hiện Thời Ý đang nhìn chằm chằm mình, cười như không cười.
Cô ấy chớp chớp mắt, nụ cười của Thời Ý càng sâu, ngoài cười trong không cười. Giản Lộc Hòa chép miệng, thu đũa lại, đẩy đĩa sang phía Thời Ý, điệu bộ ngoan ngoãn vâng lời: "Tiểu nhân đây sợ rằng không có phúc được hưởng thụ, vẫn là xin đại nhân vui lòng nhận cho."
Thời Ý phát ra tiếng cười khẽ từ xoang mũi, khinh bỉ nói: "Cậu ăn đi, đừng có nhây." Lại cúi đầu lột tôm cho Phó Tư Điềm.
Giản Lộc Hòa cười hì hì lấy đĩa lại, vừa nhúng đều tôm vào nước chấm vừa cảm thán: "Haiz, tự nhiên mình thấy con gái vẫn tốt hơn, tinh tế dịu dàng lại còn chu đáo."
Doãn Phồn Lộ trêu chọc: "Cậu tính làm gì? Phát ngôn này rất nguy hiểm à nha."
Giản Lộc Hòa nở nụ cười, thân thiết ôm lấy cánh tay Doãn Phồn Lộ, yêu kiều nói: "Chị Lộ, chị thấy em sao? Hay là để em đá Lão Đặng nhà em, hai đứa mình sáp vô nhau thử?"
Doãn Phồn Lộ bình tĩnh trả lời: "Vậy không được rồi, chị không có hứng thú với cưng."
Giản Lộc Hòa "hừ" một tiếng, ngồi thẳng người, oán giận: "Nói như thể cậu có hứng thú với ai vậy." Cô ấy bắt đầu nảy sinh lòng hiếu kỳ: "Chị Lộ, cậu thật sự chưa từng thích ai à?" Hồi năm nhất lúc chơi trò nói thật bị hỏi đến, Doãn Phồn Lộ đã trả lời như vậy.
Đôi đũa gắp thức ăn của Doãn Phồn Lộ khựng lại một chút, chưa gắp gì đã thu lại, thản nhiên trả lời: "Lúc trước đúng là vậy."
Giản Lộc Hòa gật đầu, cúi đầu định húp nước lẩu, đột nhiên phản ứng lại: "Cái gì mà lúc trước đúng là vậy?! Hiện tại không phải nữa rồi? Gì thế này?! Không ngờ chị Lộ thực sự có chuyện gì đó!"
Thời Ý và Phó Tư Điềm cũng nổi lên lòng hiếu kỳ, dừng động tác ăn lại, đồng loạt nhìn chằm chằm Doãn Phồn Lộ.
Doãn Phồn Lộ mất tự nhiên hắng giọng, "Là... có một người. Chưa chắc chắn, sau này có cơ hội sẽ nói với các cậu. Chúng ta bỏ qua chủ đề này đi."
Không biết vì sao, Phó Tư Điềm bỗng nhớ đến mấy viên chocolate Trần Hi Trúc chia cho cô. Đáy mắt cô hiện lên một tia nghiền ngẫm, không biết có phải Doãn Phồn Lộ đã nhận ra hay không, hơi mất tự nhiên liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng cúi đầu lảng sang chuyện khác, khác một trời một vực với tác phong ung dung phóng khoáng từ trước đến nay của cô ấy.
Trong lòng Phó Tư Điềm đánh một dấu chấm hỏi, lại đánh một dấu chấm than. Rốt cuộc có phải do cô mắt cong nên nhìn ai cũng cong không? Cô rất muốn tiện thể nhắc tới Trần Hi Trúc để xem phản ứng của Doãn Phồn Lộ, nhưng thấy Giản Lộc Hòa làm nũng đòi Doãn Phồn Lộ tiết lộ nhiều thêm chút, Doãn Phồn Lộ cũng chưa chắc sẽ nói, thế là lại thôi.
Mọi người đều là người có chừng mực, chia sẻ bí mật không thể biến thành thăm dò chuyện riêng tư của người khác, đùa giỡn thêm vài câu, thấy Doãn Phồn Lộ thật sự không muốn nói, vì vậy cũng thuận theo cô ấy không hỏi tới nữa.
Chủ đề bất giác cua đến kỳ nghỉ đông dài vừa trôi qua. Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ cũng đi du lịch, nơi hai người đi đều là quốc gia Đông Nam Á, vì vậy có rất nhiều chuyện để nói. Phó Tư Điềm trầm lặng, chỉ mỉm cười lắng nghe.
Thời Ý đã nhận ra, nhíu mày, nghiêng đầu nói nhỏ với Phó Tư Điềm: "Học kỳ này có mấy kỳ nghỉ."
Phó Tư Điềm bị dẫn dắt dời đi lực chú ý, "Ừ, Thanh minh, tháng , Đoan Ngọ,..."
Thời Ý cười hỏi: "Cậu có muốn chọn một kỳ nghỉ, cùng nhau đi chơi không?"
Lời mời không thể tuyệt vời hơn. Đây là lúc nên cảm thấy lãng mạn vui sướng, nhưng phản ứng đầu tiên của Phó Tư Điềm lại không phải là vui mừng. Cô bối rối một lúc, cổ họng căng chặt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhu tình của Thời Ý, cô lại không nói ra nổi bất cứ lời nào gây mất hứng, cũng ngại không dám nói ra.
Cô nặn ra nụ cười trả lời: "Được chứ. Vậy... tháng được không? Thời tiết lúc đó vừa hay hẳn là sẽ không quá nóng." Cũng vừa hay chừa ra chút thời gian, để cô chuẩn bị tiền.
Ngày tháng , cách ngày dự sinh của Phương Nhược Hoa vẫn còn một tháng. Thời Ý gật đầu: "Được, cậu có nơi nào muốn đi không?"
"Mình đi đâu cũng được."
Thời Ý không hài lòng: "Đâu cũng được chính là đâu cũng không được."
Giọng Phó Tư Điềm mềm mại, "Thật mà. Đi đâu không quan trọng, quan trọng là đi cùng cậu."
Đôi mắt Thời Ý chợt dịu xuống, cô ấy vừa định lên tiếng, âm thanh trêu chọc của Giản Lộc Hòa đã xen vào: "Đi thôi đi thôi chị Lộ, lần này em ăn no thật rồi đó." Cô ấy bắt chước theo giọng điệu của Phó Tư Điềm, yểu điệu lặp lại: "Quan trọng là đi cùng cậu."
Doãn Phồn Lộ không nhịn được bật cười, hai bên tai Phó Tư Điềm đỏ lựng, bầu không khí đưa tình cũng mất hút.
Thời Ý hòa nhã nhìn cô ấy chăm chăm, ép giọng xuống cực thấp, "Nếu ăn vui đến thế, vậy tối nay cậu mời đi."
Giản Lộc Hòa cũng không sợ mất mặt, thẳng thừng đầu hàng: "A, mình sai rồi, Thời Ý Ý tha cho mình đi, ví mình bây giờ xẹp cỡ nào đâu phải cậu không biết." Yêu đương tốn kém. Phần lớn số tiền lì xì mọi năm cô ấy đều để vào tài khoản tiết kiệm có kỳ hạn, tiền tiêu vặt còn thừa lại, từ khi bắt đầu yêu đương đều thường tặng quà qua lại cho nhau cùng Đặng Diệc Nhiên, hẹn hò còn phải chi thêm chi phí đi lại gặp mặt, nghèo rớt mồng tơi.
"Ai mời không quan trọng, quan trọng là chúng ta đều ăn rất vui." Cô ấy đáng yêu chớp chớp mắt, "Đúng hem?"
Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm hiện lên, cho cô ấy bậc thang đi xuống, "Ừa, đúng."
Giản Lộc Hòa vui vẻ giơ tay làm trái tim, quan tâm: "Các cậu chuẩn bị đi chơi à? Chỉ có ba ngày, thời gian hơi hạn hẹp."
Thời Ý hỏi: "Cậu có đề cử gì không?" Giản Lộc Hòa có một trái tim văn nghệ phơi phới, hồi trung học Thời Ý bị ép phải nghe cô ấy nói suốt về vô số những nơi nhất định phải đi một lần trong đời.
Giản Lộc Hòa nói: "Đoán chừng phần lớn mấy chỗ đó cậu đều đi cả rồi."
Thời Ý nói: "Chưa đi đâu hết."
Giản Lộc Hòa trưng ra biểu cảm ông cụ ngồi tàu điện xem di động, Thời Ý bổ sung: "Chưa đi đâu cùng Tư Điềm hết."
Giản Lộc Hòa: "..." Được rồi, cô ấy nhịn xuống cảm giác đau răng khi lại bị thồn thức ăn chó, bắt đầu nghiêm túc giới thiệu, Doãn Phồn Lộ cũng hòa vào chủ đề cùng trò chuyện,
Mọi người trò chuyện vui vẻ, Phó Tư Điềm say sưa lắng nghe, dần dà, nỗi khổ tâm khó xử trong túi đã lui đi, thay vào đó là sự chờ mong ngọt ngào – chuyến du lịch chân chính đầu tiên trong đời.
Chuyến du lịch cùng với Thời Ý.
Cố gắng thêm nữa đều là xứng đáng.
Cuối tuần trôi qua, học kỳ mới bước vào tuần thứ hai, cuộc sống dần đi vào quỹ đạo. Lúc Phó Tư Điềm tranh cử lớp trưởng từng nói rằng sợ bản thân không sắp xếp được thời gian, Thời Ý từ trước cũng biết Phó Tư Điềm luôn làm thêm không ngừng nghỉ, có thể khá bận. Nhưng cô ấy không ngờ Phó Tư Điềm lại bận đến mức độ này.
Phải ra ngoài dạy gia sư, sợ Thời Ý lo nhưng không muốn Thời Ý đưa đón, cũng không yên tâm Thời Ý tối muộn phải ra trạm xe buýt chờ mình, vì vậy cô hầu như sắp xếp công việc vào cuối tuần ban ngày. Cả một tuần, việc làm thêm buổi tối cũng chỉ là vừa học vừa làm trong thư viện trường cùng với một vài công việc ngẫu nhiên nhận làm cùng Trần Hi Trúc.
Chiến trường thực sự của cô, là buổi tối trong ký túc xá sau khi tắt đèn – phiên dịch thâu đêm suốt sáng.
Vốn cuối kỳ học kỳ trước bọn họ đều không để màn giường, nhưng học kỳ này sau khi Phó Tư Điềm bắt đầu làm thêm, sợ ảnh hưởng giấc ngủ của Thời Ý, cũng sợ ánh sáng lọt ra ngoài ảnh hưởng đến Doãn Phồn Lộ và Giản Lộc Hòa, vì vậy sau khi tắt đèn, màn giường giữa bọn họ liền được kéo xuống.
Động tác khi làm việc của Phó Tư Điềm cực kỳ khẽ, kéo dài lỗ tai cũng không nghe được gì. Thời Ý muốn xác nhận cô ngủ hay chưa chỉ có thể hé màn giường ra một chút để nhìn, xem thử khe hở màn giường của Phó Tư Điềm có ánh sáng nào lọt ra hay không.
Hai ngày liên tục Thời Ý đều đợi đến rạng sáng bốn giờ hơn, cuối cùng mới thấy ánh sáng từ khe hở kia biến mất.
Thời Ý quá đau lòng, lo thân thể cô không chịu nổi, nhắc khéo một lần, bảo cô chú ý nghỉ ngơi. Phó Tư Điềm gật đầu đồng ý, ngày hôm đó giờ rưỡi tối quả nhiên tắt đèn đúng giờ.
Thời Ý thở phào nhẹ nhõm. Nào ngờ chưa được hai ngày, nửa đêm bốn giờ cô ấy gặp ác mộng giật mình dậy, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, muốn kéo màn giường ra ngắm nhìn gương mặt say ngủ của người trong lòng, vừa vén một khe hở nhỏ ra, đột nhiên thấy được ánh sáng quen thuộc giữa màn giường và bức tường phía sau.
Lúc bấy giờ cô ấy mới nhận ra – Phó Tư Điềm lừa cô ấy.
Lừa cô ấy ngủ sớm, lừa cô ấy yên tâm. Cô chỉ thay đổi trình tự thời gian ngủ mà thôi. Ban đầu vốn có thể ngủ thẳng từ giờ đến giờ, hiện tại đổi thành giờ rưỡi ngủ thẳng đến giờ, dỗ cô ấy ngủ trước rồi sau đó cô mới bắt đầu làm việc.
Nhất thời Thời Ý cũng không biết phải phản ứng như thế nào mới tốt.
Là loại công việc không làm không được hay sao? Lúc trước cô ấy và Phó Tư Điềm không ở cùng ký túc xá, tiếp xúc cũng có hạn, cô ấy không biết nhịp sống trước đây của Phó Tư Điềm là như vậy, hay là, hiện tại mới trở thành như vậy.
Cô ấy thật sự lo lắng cho thân thể của cô, nhưng cũng lo nói nhiều, nói nặng, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Phó Tư Điềm. Huống chi Phó Tư Điềm đã rất để cô ấy trong lòng rồi. Chưa từng lơ là cô ấy, lần nào cuối tuần đi làm thêm về cũng đều mang về cho cô ấy vài món đồ chơi đáng yêu hoặc món ăn vặt cô ấy thích; bản thân cô đã bận rộn như vậy, vậy mà thứ bảy cô ấy đi thăm Phương Nhược Hoa, nhận lời Phương Nhược Hoa ở lại một đêm, chủ nhật quay về ký túc xá còn phát hiện, tài liệu cần sắp xếp của bí thư chi bộ đoàn của cô ấy đã được Phó Tư Điềm sắp xếp chỉnh tề ngăn nắp giúp, chỉ bởi vì khi ra khỏi văn phòng người hướng dẫn cô ấy thuận miệng phàn nàn một câu, cô ấy nhức đầu nhất là dạng công việc vụn vặt phải sắp xếp sửa sang này.
Do đó cô ấy chỉ có thể chịu đựng không nói ra, giảm bớt tần suất tản bộ ngắm hồ trong trường, ra ngoài dạo phố ăn vặt, dạo trung tâm thương mại, đi xem phim cùng Phó Tư Điềm, cố hết sức dành ra thật nhiều thời gian cho Phó Tư Điềm bận rộn, cùng cô ngâm mình trong thư viện, cùng cô ở lì trong ký túc xá, hi vọng cô có thể giải quyết xong công việc sớm một chút, nghỉ ngơi sớm một chút.
------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi nhanh đáp nhanh yêu đương có tốn kém không?
Trần Hi Trúc: Tốn!
Thỏ con chút chít: Không tốn!
Trần Hi Trúc: Cậu đừng có xạo! Không tốn kém vậy cậu liều mạng làm việc như thế làm gì.
Thỏ con mềm oặt chút chít: Nhưng so với báu vật vô giá mà mình có được, mấy thứ này đều không đáng nhắc tới.
Thời Ý đôi mắt như nước hôn thỏ con một cái, Doãn Phồn Lộ mặt trầm như nước đạp Trần Hi Trúc một cước.
Người so với người, tức chết người. Ồ, không, người so với thỏ.
Trần Hi Trúc ôm chân khóc huhuhu: Cuối cùng chỉ có mình tôi gánh vác tất cả.