Cảm nhận mình.
Cuối tháng ba, cuộc thi biện luận giữa hai trường của Trần Hi Trúc đúng hạn tiến hành vào tối thứ năm, Phó Tư Điềm và Thời Ý có lớp tự chọn, chỉ có thể học một tiết để điểm danh, cúp tiết tiếp theo, chạy đi xem thi đấu.
Lúc hai người tới hội trường, hai bên đang tranh đấu nảy lửa bạn tới tôi lui trên sân khấu, khán phòng dưới sân khấu im lặng, ngồi thưa thớt không ít người, Phó Tư Điềm và Thời Ý tìm kiếm một lúc, mới tìm thấy Doãn Phồn Lộ ngồi ở chính giữa hàng thứ ba và hai vị trí cô ấy giữ cho các cô.
"Sao cậu ấy còn thay quần áo nữa." Thời Ý bật cười.
Phó Tư Điềm cũng chú ý tới, chẳng trách hai người bọn họ nhìn thoáng qua không tìm ra được. Doãn Phồn Lộ mặc một chiếc áo len dệt kim mỏng tay lỡ và váy màu đỏ rượu, tóc xoăn dài xõa tung, hơi ngẩng đầu nhìn chăm chú lên sân khấu, cả người thoạt nhìn rất khác so với thường ngày, dịu dàng đến lạ.
Phó Tư Điềm hơi giật mình, chớp chớp mắt thật nhanh.
Quần áo Doãn Phồn Lộ đang mặc, chiếc túi đang đeo, đều nhìn rất quen. Hình như là mấy món mà hồi năm mới Trần Hi Trúc đề xuất Doãn Phồn Lộ mua nhưng Doãn Phồn Lộ lại khăng khăng không mua, lúc mắng vốn Trần Hi Trúc có gửi qua cho Phó Tư Điềm xem.
Thời Ý nắm đầu ngón út cô, nhẹ giọng ra hiệu cho cô: "Tụi mình vào thôi." Vừa vặn hai bên vừa mới kết thúc giai đoạn phản biện, người dẫn chương trình tuyên bố quy tắc của giai đoạn tiếp theo, bầu không khí căng thẳng trong hội trường giảm bớt, bọn họ chạy vào sẽ không quá đột ngột.
Phó Tư Điềm khom lưng đi vào theo, hai người nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh Doãn Phồn Lộ, ngồi xuống.
Doãn Phồn Lộ cười: "Các cậu đến đúng lúc quá, Hi Trúc biện luận vòng ba, trước đó chưa hề lên tiếng." Cô ấy vô thức vén tóc qua bên tai, bông tai màu bạc trên dái tai sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Phó Tư Điềm chắc chắn, cô ấy đã dày công sửa soạn qua.
Thường ngày Doãn Phồn Lộ là người rất ít khi đeo bông tai, rất ít khi trang điểm, nhưng tối nay, cô ấy còn trang điểm cả mắt. Tầm mắt Phó Tư Điềm dừng trên sườn mặt đang tập trung nhìn lên sân khấu của cô ấy, khóe môi không khỏi vểnh lên.
Giai đoạn biện luận tự do trên sân khấu đã bắt đầu. Biện luận vòng ba phe ủng hộ lựa chọn bên phe phản đối, Trần Hi Trúc là người bên phe phản đối vòng ba đứng lên đối đáp.
Cô ấy cầm micro, mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng ôm người, trong bầu không khí giương cung bạt kiếm như vậy, trên khóe môi vẫn phủ lên chút ý cười, minh diễm động lòng người, dáng vẻ khi đối đáp rất tao nhã, nói năng rõ ràng, logic chặt chẽ, bình tĩnh hùng hồn nhưng không hùng hổ, khiến người ta không khỏi nảy sinh thiện cảm. Nghiễm nhiên là ngôi sao hút mắt nhất trong số các trai xinh gái đẹp trên sân khấu.
Doãn Phồn Lộ nhìn không chớp mắt.
Đáy mắt Phó Tư Điềm lóe lên một tia giảo hoạt, thấp giọng hỏi Doãn Phồn Lộ: "Lúc Hi Trúc biện luận trông rất khác biệt, đúng không?"
Doãn Phồn Lộ theo bản năng "Ừm" một tiếng. Lần đầu tiên cô ấy phát hiện mình rung động với Trần Hi Trúc là vào năm ngoái sau khi vô tình xem được một trận biện luận của Trần Hi Trúc. Thì ra một người khi ở riêng hay quen thói pha trò, thoạt nhìn không nghiêm chỉnh cho lắm, lúc nghiêm túc lên lại trông như thế này.
"Rất hấp dẫn đúng không?" Phó Tư Điềm hỏi.
Thời Ý nghe thấy liền nghiêng đầu nhìn Phó Tư Điềm, ánh mắt chùng xuống, bàn tay nắm tay Phó Tư Điềm siết chặt hơn. Phó Tư Điềm không để ý, chỉ chăm chăm nhìn xem biểu cảm của Doãn Phồn Lộ, thấy rõ ràng Doãn Phồn Lộ lén cắn môi, nghe được cô ấy "Ừm" một tiếng rất khẽ.
Ánh mắt Phó Tư Điềm ngay lập tức sáng lên, lúm đồng tiền xoáy thật sâu, trông rất vui vẻ.
Thời Ý nhìn cô chòng chọc, khóe mắt quét lên Trần Hi Trúc trên sân khấu, mím môi, mặt mày đều trầm hẳn xuống.
Cô ấy thừa nhận phong cách biện luận của Trần Hi Trúc không tồi. Nhưng mà, bộ hấp dẫn đến vậy sao?
Hai mươi phút sau, cuộc thi biện luận chấm dứt, Trần Hi Trúc giành được giải tuyển thủ xuất sắc cho trận thi đấu này. Khán giả đều đi ra khỏi hội trường, Phó Tư Điềm, Doãn Phồn Lộ và Thời Ý ngồi tại chỗ chờ Trần Hi Trúc trao đổi với đội nhóm xong sẽ đi qua bên đó chào hỏi.
Trần Hi Trúc lưu wechat của bên kia xong, xoay người qua nhìn thấy bọn họ dưới khán đài, tự mình chạy xuống. "Điềm Điềm, Thời Ý..." Cô ấy đã khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát thường ngày.
"Yo yo yo, để mình xem, người đẹp này là ai đây?" Cô ấy khoa trương nhìn Doãn Phồn Lộ mấy lần.
Đáy mắt Doãn Phồn Lộ nổi lên chút vui vẻ khó có thể phát giác. Cô ấy giả vờ không để bụng, cười nhạo một tiếng, vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Trần Hi Trúc lại nói: "Không phải cậu bảo không mua à? Sao lại mua hết luôn vậy?"
Doãn Phồn Lộ thản nhiên: "Mình đổi ý được chưa?"
Trần Hi Trúc cười cười: "Được được được."
"Đẹp không?"
Trần Hi Trúc gật đầu, thật lòng thật dạ khen ngợi: "Đẹp, đẹp hơn mình tưởng tượng luôn!" Cô ấy cố ý thở dài, "Ý mình là, quần áo đẹp. Haiz, mắt nhìn của mình thật là đỉnh."
Đôi môi đỏ mọng của Doãn Phồn Lộ còn chưa kịp giương lên đã phải ép xuống trở lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Hi Trúc, ngoài cười nhưng trong không cười: "Ha ha."
"Rõ ràng là con người, sao mở miệng ra lại gợi đòn như vậy."
Trần Hi Trúc không phục, hai người lại cậu một câu mình một câu bắt đầu đâm chọt nhau.
Phó Tư Điềm che mặt, mặc niệm ba giây cho Trần Hi Trúc. Cô phát hiện, người này bình thường rất thông minh, sao lúc này đây lại không thông suốt chút nào hết vậy.
Cô kề tai nói nhỏ với Thời Ý: "Cậu cảm thấy hiện tại hai cậu ấy đang làm gì?"
Thời Ý không tập trung: "Đang cãi nhau."
Phó Tư Điềm xì cười một tiếng, trách cô ấy: "Cậu cũng thật là ngốc."
Thời Ý không hiểu vì sao, nhưng thấy cô không chú ý đến Trần Hi Trúc nữa, tràn ngập trong mắt chỉ có mình mình, ý cười lại lén lút bò lên mặt.
Bốn người đứng trò chuyện vài câu, đội viên đội biện luận trên sân khấu gọi Trần Hi Trúc lên chụp ảnh, Phó Tư Điềm và Doãn Phồn Lộ bèn để cô ấy bận rộn trước, ba người cùng nhau ra khỏi hội trường.
Vì giờ rưỡi Doãn Phồn Lộ có cuộc họp thường kỳ của đoàn thể nên quẹo thẳng về học viện. Phó Tư Điềm và Thời Ý dạo bước trên đường trường. Bóng đêm tĩnh mịch, gió xuân và ánh trăng vừa đủ nhẹ nhàng, Phó Tư Điềm nổi lên hứng thú, hỏi Thời Ý: "Chúng ta đến hồ Bạch Lộ ngồi một chút không?"
Thời Ý động lòng, nhưng vẫn hỏi: "Tối nay cậu không phiên dịch?"
Phó Tư Điềm áy náy, gần đây vì bận làm thêm, đã rất lâu rồi cô không đi dạo cùng Thời Ý. Cô gật đầu, lừa Thời Ý: "Giao bản thảo rồi, có thể nghỉ ngơi một chút." Dồn lại, ngày mai ngủ muộn chút hẳn là xong kịp.
Thời Ý tin thật, thả lỏng ra, cũng không nói là được hay không được, chỉ nắm tay cô đi về phía hồ Bạch Lộ.
Hồ Bạch Lộ về đêm không hổ danh là "Hồ Uyên Ương", thưa thớt trên con đường lát gỗ toàn bộ đều là các đôi tình nhân đang ngồi. Phó Tư Điềm và Thời Ý tìm được một con đường lát gỗ ít người nằm gần cuối, vai kề vai, đập muỗi, ngắm cảnh hồ lấp lánh ánh trăng, câu được câu mất tán gẫu.
Khi đang bàn về việc ngày tháng ngồi máy bay đi Tô Nam được hơn hay là ngồi tàu tốc hành đi đến những tỉnh lân cận được hơn, điện thoại Phó Tư Điềm bỗng vang lên, thông báo cuộc gọi đến của Trần Hi Trúc.
Phó Tư Điềm nhìn Thời Ý, Thời Ý điềm nhiên: "Sao thế? Nghe điện thoại đi."
Phó Tư Điềm cong môi, nghe máy.
Trần Hi Trúc ở đầu dây bên kia vui vẻ: "Ôi, cuối cùng cũng thi xong, mình tự do rồi. Mới nãy bận chụp ảnh, nói chưa được bao nhiêu câu với các cậu. Cậu về ký túc xá chưa?"
"Chưa, mình với Thời Ý còn ở bên ngoài."
Hai người thảnh thơi trò chuyện, đôi môi mỏng của Thời Ý dần dần mím lại thành một đường thẳng, đúng lúc đó Phương Nhược Hoa gửi tin nhắn qua hỏi cô ấy "Con đang làm gì vậy, về ký túc xá chưa?", Thời Ý nhẩm tính đã bốn ngày chưa gọi điện thoại cho bà ấy, bèn ra hiệu với Phó Tư Điềm một tiếng, đứng dậy đi đến phía cuối đường cách đó không xa trả lời điện thoại của Phương Nhược Hoa.
Thời Ý đi chưa bao lâu, Trần Hi Trúc lòng vòng cuối cùng cũng cua đến mục đích chính của cuộc điện thoại này, "Tư Điềm... Mình phát hiện ra một chuyện..."
"Hả?"
"Mình... cảm thấy..." Cô ấy ấp a ấp úng, có vẻ đặc biệt ngại ngùng.
"Cái gì cơ?"
"Là... là mình nghi... mình chỉ là nghi thôi nha, cũng có thể do mình nghĩ bậy nghĩ bạ," Cô ấy nhấn mạnh nhiều lần, "Mình nói ra cậu không được cười mình."
Cô ấy vừa nói như vậy, Phó Tư Điềm vốn không định cười cũng thấy buồn cười. Cô nén cười trả lời: "Ừ, mình không cười. Rốt cuộc là sao?"
Trần Hi Trúc im lặng vài giây, cuối cùng như tráng sĩ chặt tay nói ra khỏi miệng: "Mình nghi Phồn Lộ thích mình."
Phó Tư Điềm ngớ ra hai giây, nhịn không được vẫn phát ra tiếng cười khẽ từ xoang mũi.
Trần Hi Trúc xấu hổ ảo não: "Này, cậu nói cậu không cười mà! Cậu không được cười." Ôi, loại suy đoán này nói ra thật sự như thể đang điên cuồng tự luyến vậy. Quả nhiên là một trong ba ảo tưởng lớn nhất của đời người. Ôi, mắc cỡ chết mất.
Trần Hi Trúc lại ảo não, "Mình không thèm nói chuyện với cậu nữa." Thẳng thừng cúp điện thoại.
Tiếng "tút tút" truyền đến, Phó Tư Điềm bật cười, cố gắng ngưng cười, gọi lại.
Cũng may Trần Hi Trúc không có giận thật, nghe máy trước khi cuộc gọi tự động ngắt, "Cười đủ chưa?"
Phó Tư Điềm chân thành giải thích: "Không phải mình cười cậu, tại mình vui."
"Vui cái gì?"
"Vui vì cuối cùng cậu cũng thông suốt."
Trần Hi Trúc ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại: "Cho nên là thật hả? Thật luôn hả? Không phải mình tự đa tình nghĩ lằm nghĩ lốn hả?!" Giọng cô ấy hàm chứa sự kinh hỉ.
Phó Tư Điềm trả lời trên tình hình thực tế: "Mình cũng chỉ là đoán thôi."
Cô phân tích cho Trần Hi Trúc nghe những chuyện mà mình phát hiện được, bao gồm cả chuyện thường ngày Doãn Phồn Lộ rất hay nhắc về Trần Hi Trúc với cô cùng với chocolate vào dịp lễ tình nhân, cách ăn mặc đặc biệt hôm nay.
Trần Hi Trúc nói, cô ấy vừa được bạn cùng ký túc xá giới thiệu nên có tải về một ứng dụng đọc sách, có thể xem được động thái đọc sách của bạn bè trong tài khoản, trong lúc vô tình cô ấy bấm vào giá sách của Doãn Phồn Lộ, phát hiện có chút không ổn.
Những tựa sách trên giá sách mà Doãn Phồn Lộ đọc gần đây nhất, đều là tựa sách cô ấy vừa mua có chụp cho Doãn Phồn Lộ xem khi lượn nhà sách hồi nghỉ đông, trong đó có không ít sách chuyên ngành về pháp luật, thoạt nhìn dường như không phải là trùng hợp.
Nghĩ như vậy, cô ấy lại đi xem danh sách nhạc trên NetEase Cloud của Doãn Phồn Lộ, phát hiện độ trùng khớp giữa những bài hát Doãn Phồn Lộ nghe trong một tuần gần nhất và những bài hát cô ấy nghe trong một tuần gần nhất rất cao. Hoàn toàn không thể nào là trùng hợp cho được.
Vì thế trong đầu cô ấy hiện lên một suy đoán, giống như bong bóng hồng bị thổi bay lên, càng lúc càng phình to, càng to lại càng gần như sắp tan vỡ, khiến người ta không khỏi run rẩy.
Cô ấy không nhịn được nên muốn chứng thực với Phó Tư Điềm.
Nếu là giả, vậy thì mau sớm chết tâm. Trước đó cô ấy không phải không có chút cảm giác nào, có điều cô ấy vẫn luôn nhắc nhở chính mình, là do chính mình suy nghĩ quá nhiều, gái thẳng và bạn thân ở cùng nhau đều là như vậy. Chẳng qua chỉ là mấy trò trêu chọc của gái thẳng, đừng tự đa tình suy nghĩ hão huyền. Cô ấy không muốn vấp ngã trên một người không có khả năng thêm lần nào nữa.
Phó Tư Điềm an ủi cô ấy: "Mình nghĩ có lẽ không hoàn toàn chỉ là ảo giác của cậu đâu." Hơn nữa cô nhớ ra, "Đúng rồi, lần trước ký túc xá của mình tụ tập, cậu ấy có thừa nhận rằng gần đây cậu ấy có thích một người. Mình cảm giác lúc mình nhìn cậu ấy, biểu cảm của cậu ấy không được tự nhiên cho lắm."
Ăn dưa và đường của bạn thân làm cho người ta vui vẻ vô cùng, mắt và mày Phó Tư Điềm cong cong, ý cười không ngớt.
Thời Ý gọi điện xong quay lại, phát hiện Phó Tư Điềm thế mà vẫn còn nấu cháo điện thoại với Trần Hi Trúc, hoàn toàn không thèm để ý mình đã đi khỏi một lúc lâu, trong lòng bỗng cảm thấy không thoải mái lắm.
Phó Tư Điềm phát hiện cô ấy đã quay lại, ngẩng đầu cười với cô ấy một cái. Cô định bụng chờ Trần Hi Trúc nói xong câu tiếp theo sẽ tìm thời cơ cúp máy.
Thời Ý ngồi xuống bên cạnh cô, lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng êm dịu của cô, ném một viên đá nhỏ xuống lòng hồ. Mặt hồ nổi lên gợn sóng, dập dờn hết vòng này đến vòng khác, giống như trái tim không thể nào bình tĩnh được của cô ấy.
Thời Ý không ngồi nổi nữa.
Cô ấy đứng lên, vỗ vai Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm tưởng rằng cô ấy gọi mình cùng nhau trở về bèn đứng lên theo, để cô ấy dắt tay đi về phía trước.
Không ngờ mới đi chưa được vài bước, Thời Ý đã dừng lại.
Lúc bấy giờ Phó Tư Điềm mới nhận ra, Thời Ý không dẫn cô đi về đường trường, mà là dẫn cô đi đến phía cuối đường lát gỗ nơi cô ấy vừa mới đứng gọi điện thoại.
Phía cuối có một cái cây tươi tốt, cành lá xum xuê, tầng tầng lớp lớp, chắn hết tầm nhìn phía trước con đường lát gỗ.
Ánh sáng càng thêm mờ tối.
Thời Ý tiến một bước đến gần, chặn cô lại trên lan can của đường gỗ. Tay Phó Tư Điềm bị áp trên lan can, eo dựa vào lan can, gối đầu lên cành lá, thấp giọng kinh ngạc: "Thời Ý?"
Khuôn mặt Thời Ý tỏ hơn cả ánh trăng nơi chân trời, đôi mắt sáng hơn cả ngôi sao trên mặt nước. Cô ấy lấy di động còn chưa cúp máy bên tai Phó Tư Điềm ra, ghé vào tai Phó Tư Điềm hỏi: "Cậu có biết tại sao đèn đường ở đây lại mờ như vậy không?"
Hơi nóng trêu ngươi, mùi thơm trên tóc làm say lòng người, trái tim Phó Tư Điềm đập thình thịch, hàng mi dài rung động như cánh bướm.
Thời Ý dùng môi chạm khẽ lên mi Phó Tư Điềm, trong ánh mắt có nhu tình cùng với sự ấm ức không dễ phát hiện dần dần tan ra.
"Vì nó muốn cậu phải nhìn mình thật gần."
Nụ hôn của cô ấy dừng trên sống mũi, trên chóp mũi Phó Tư Điềm.
Và cả trên đôi môi mềm mại.
"Cảm nhận mình."
-------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
e – Máy ép hoa quả hình người, chuyên ép nước chanh.