CHƯƠNG
Cũng chẳng phải họ coi thường nhóm người này mà là trước giờ giới thời trang không để người khuyết tật đi lên sàn diễn. Ngay đến cả việc vẽ thiết kế trên giấy cũng phác họa thể hình người mẫu cao ráo thon gọn. Thêm vào đó, những nhà thiết kế như bọn họ đều được thầy dạy nổi tiếng bồi dưỡng, sau khi ra nghề đều thiết kế trang phục cho người nổi tiếng, mà người nổi tiếng chú ý tới hình tượng của bản thân nên đương nhiên cũng không có người dáng xấu.
“Trời ạ. Vy Vy, cậu cảm nhận được không? Không khí xung quanh nặng nề thật đấy.” Hạ Bảo Châu xoa tay, thì thầm.
Tống Vy cười: “Đương nhiên nặng nề rồi. Bọn họ chưa bao giờ thiết kế trang phục cho những người trên kia nên bây giờ đều hoang mang, không biết phải thiết kế thế nào. Người mẫu và nhà thiết kế là quan hệ qua lại, một người mẫu tốt sẽ khiến nhà thiết kế bỗng chốc sinh ra ý tưởng, còn nếu người mẫu không tốt, thậm chí còn có thể khiến nhà thiết kế không nặn ra được chút ý tưởng nào.”
“Cậu nói cũng phải. Tớ thấy bây giờ bọn họ đang ở trạng thái không có nổi ý tưởng.” Hạ Bảo Châu gật đầu.
Tống Vy thở giải: “Hết cách rồi, ai bảo thẩm mỹ của nhà thiết kế cao quá nên trong mắt không ưng được thứ gì không đẹp cơ chứ. Nếu bọn họ không lấy tâm thái bình thường để đối xử với những người mẫu này, sẽ rất khó có ý tưởng.”
“Thế cậu có chưa?” Hạ Bảo Châu hỏi.
Tống Vy nhún vai: “Tớ chưa có vì còn không biết người mẫu nào được phân tới nhóm A.”
Cô dõi mắt nhìn mấy người mẫu trên bục.
Có người lùn chỉ cao khoảng một mét, có người thì có hai đầu trên cùng một thân người, cũng có người bị teo nửa thân người còn nửa kia vẫn giống người bình thường…
Phải nói là ban tổ chức cuộc thi này biến thái thật.
Cũng không biết ai nghĩ ra quy tắc thi như thế.
Rất nhanh, nhóm trưởng của mỗi nhóm bước lên rút thăm, quyết định người mẫu.
Nhóm trưởng Elena của nhóm A mang theo áp lực cực lớn, bước lên rút thăm trong ánh mắt mong ngóng của các thành viên.
Hạ Bảo Châu cười phá lên: “Vy Vy, cậu xem dáng vẻ cô ấy kìa, cứ như đang bước lên đoạn đầu đài ấy.”
“Biết sao được, áp lực của cô ấy lớn quá mà, chỉ sợ bốc phải người mẫu kém sẽ bị chúng ta trách móc.” Tống Vy khoanh tay nói.
Hạ Bảo Châu bĩu môi: “Thực ra tớ cảm thấy cô ấy hoàn toàn không cần lo lắng điều đó đâu, thân hình người mẫu trên bục kia đều có phần khiếm khuyết không giống nhau, nhưng độ khó để thiết kế trang phục cho bọn họ thì đều như nhau cả. Cho nên bốc phải người mẫu nào cũng không có gì khác biệt.”
“Không, những người mẫu khác như nhau nhưng có một người mẫu thì khác.” Tống Vy nhìn chăm chú cô gái có cơ thể dính liền.
Hạ Bảo Châu nhìn theo, chớp mắt: “Cậu nói số hai à?”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu nghiêm túc: “Tuy bọn họ có cùng thân hình nhưng cậu không được quên rằng về bản chất, thực ra bọn họ là hai người. Nếu đã là hai người vậy thì chắc chắn sở thích, màu sắc yêu thích, phong cách yêu thích cũng khác nhau. Nếu phong cách tương tự nhau còn đỡ, nếu vừa khéo trái ngược nhau thì sao?”
Tuy Hạ Bảo Châu không phải là nhà thiết kế nhưng cũng hiểu nếu phong cách trái ngược sẽ thành ra hậu quả gì.
Ví dụ như hai trường phái phục sức hoàn toàn khác biệt cả về phong cách lẫn chất liệu là quần áo kiểu truyền thống thướt tha yểu điệu với trang phục JK thanh xuân cool ngầu chẳng hạn.
Nếu hai chị em trên bục ấy lại thích hai loại phong cách này, thêm vào nguyên nhân họ dùng chung một cơ thể, vậy thì những nhà thiết kế như Tống Vy chắc chắn phải kết hợp hai yếu tố đó lại với nhau.
Hạ Bảo Châu tưởng tượng ra bộ trang phục có phong cách “trống đánh xuôi kèn thổi ngược” này mà không khỏi rùng mình.