CHƯƠNG
Thế thì quá dị quá đấy.
“Tớ hiểu rồi. Cho nên Elena lo rằng mình sẽ bốc phải hai chị em có cơ thể dính liền kia à?” Hạ Bảo Châu dõi nhìn theo Elena đang đưa tay vào hộp rút thăm, hỏi.
Tống Vy đáp lời: “Cũng gần như thế.”
“Nhưng tớ thấy hình như cô ấy thực sự rút trúng rồi đấy.” Hạ Bảo Châu thấy Elena đang đọc tờ giấy rồi biểu cảm như muốn khóc nhìn sang hai chị em dính liền cơ thể mà không nhịn được cười.
Miệng Tống Vy méo xẹo: “Chắc đây là số phận rồi, càng sợ cái gì thì cái đó sẽ càng tới. Thực ra như thế cũng được, tuy thách thức lớn một chút nhưng nếu thành công sẽ rất có lợi cho trình độ thiết kế của mọi người.”
Dù sao người khuyết tật không phải là đối tượng thiết kế chủ yếu của các nhà thiết kế, nhưng đừng quên họ cũng là người, và số lượng người khuyết tật trên thế giới cũng chẳng phải con số nhỏ.
Bây giờ chưa có “làn sóng” thiết kế trang phục cho người khuyết tật, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không có.
Tống Vy nghĩ đến đây bỗng nhiên nheo mắt, cô lại nhìn mấy người mẫu trên bục, như nghĩ tới điều gì đó.
Nói không chừng Tổng Hiệp hội Thiết kế đã nghĩ tới thiết kế thời trang cho người khuyết tật, có khi những người mẫu đứng trên bục diễn kia chính là phép thử của Tổng Hiệp hội.
Nếu trang phục mà bọn họ thiết kế thành công che giấu được khuyết điểm của những người này và thể hiện được ưu điểm của họ, thì thực sự có khả năng Hiệp hội sẽ phát triển mảng này.
Về sau, trong số những nhà thiết kế sẽ có người chuyên sâu thiết kế trang phục cho những người tàn tật và khuyết tật.
Nhưng phải đợi cuộc thi này kết thúc mới có thể chứng thực rốt cuộc những suy đoán này có phải hay không.
Cô mới suy nghĩ một lát đã thấy Elena đưa hai chị em dính liền cơ thể xuống sân khấu. Quả nhiên phải nhận ánh mắt lườm nguýt của những nhà thiết kế khác.
Nhưng lườm nguýt thì lườm nguýt, chọn trúng người rồi cũng phải chấp nhận.
“Chúng ta họp đi, để tìm hiểu hai chị em này một chút xem nên thiết kế cho họ thế nào. Chúng ta cũng cần thống nhất phong cách, nếu không phong cách khác biệt không đồng nhất thì chênh lệch điểm số cũng sẽ rất lớn, đến khi đó để nhóm khác vượt qua thì phiền phức lắm.” Tống Vy chủ động đề nghị, biểu cảm của cô rất nghiêm túc.
Những người khác nghe xong cũng cảm thấy có lý, sau đấy cố ý xin ban tổ chức một gian phòng họp nhỏ để họp bàn.
Cuộc thi lần này không giống như bình thường phải hoàn thành trong một ngày, thời gian được cho là một tuần.
Có lẽ ban tổ chức hiểu được mọi người đều chưa từng thiết kế trang phục cho người khuýet tật nên cố tình cho các nhóm thời gian một tuần để mọi người thiết kế, chế tạo trang phục. Ngày cuối cùng dành để diễn trên sàn.
Sau khi biết tin này, mọi nhà thiết kế đều thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trước mắt họ chưa có chút ý tưởng nào cả, thời gian một ngày căn bản không thể nào thiết kế ra trang phục được, một tuần còn tàm tạm.
Họp với đồng đội ở nhóm A xong, Tống Vy cầm thông tin cơ bản của chị em có cơ thể dính liền kia rồi cùng Hạ Bảo Châu rời khỏi hội trường thi.
“Vy Vy, tiếp theo mình đi đâu?” Hạ Bảo Châu hỏi.