CHƯƠNG
Rất nhiều nhà thiết kế trịch thượng tự xưng là chính thống, chỉ biết thiết kế trang phục cho người có thân phận cao quý. Còn đối với những người khuyết tật, họ luôn luôn coi thường.
Làm sao có chuyện tất cả đều chấp nhận nhóm người này gia nhập vào giới thời trang mà không có chút khúc mắc nào được. Nhưng nếu như đã tách biệt không liên quan thì dĩ nhiên là không thành vấn đề.
“Ngoài thiết kế trang phục, tiếp theo có lẽ thiết kế trang sức, giày dép và phụ kiện cũng sẽ lần lượt cải cách. Đây là xu thế lớn, là lẽ tất nhiên.” Đường Hạo Tuấn tiếp tục nói.
Tống Vy gật đầu: “Chắc chắn rồi, quần áo phụ kiện vốn dĩ là những thứ trói buộc với nhau, thiếu thứ gì cũng không được, không thể chỉ có quần áo thay đổi mà những thứ khác giữ nguyên. Nếu không thì phối ra trông sẽ rất xấu.”
Cô đang nói, chợt có một nhà thiết kế của nhóm A đi tới: “Tống, vòng catwalk thứ bảy sắp bắt đầu rồi, cô còn chưa tới đó nữa hả?”
Nghe thấy vậy, Tống Vy quay sang nhìn Đường Hạo Tuấn: “Ông xã, em đến sàn diễn trước, tẹo nữa gặp anh sau.”
Đường Hạo Tuấn đứng lên: “Đi đi, anh đi họp.”
“Vâng.” Tống Vy ôm anh một cái rồi đi tới sàn catwalk cùng nhà thiết kế kia.
Lần này sàn catwalk còn sôi động hơn những vòng thi đấu trước, người đến xem cùng giới truyền thông tới chụp hình đông gấp đôi ngày thường.
Rõ ràng những người này cũng nghe được tin đồi cải cách trong giới thời trang nên cố ý đến đây xem.
Tống Vy và các nhà thiết kế nhóm A đứng cùng nhau, xem catwalk trên sàn diễn.
Phải công nhận rằng, tuy trang phục trong show lần này không lộng lẫy như mọi khi nhưng hiệu quả thị giác lại gây sốc hơn ngày thường. Bởi vì thiết kế trang phục cho người khuyết tật vốn đã là sự thử thách về năng lực và kỹ thuật của nhà thiết kế.
Cho nên, khi những người mẫu này mặc lên bộ trang phục được thiết kế, sao có thể không gây sốc cho người ta được?
Tất nhiên, có ngạc nhiên thì cũng có than thở, có sự ăn ý giữa thiết kế và người mẫu trên sàn diễn và có cả những bộ trông rất nhức mắt.
Bởi vậy mà Tống Vy nghe thấy tiếng khóc của rất nhiều nhà thiết kế ở xung quanh.
“Mấy người này chắc chắn không phải đang khóc cho thiết kế của mình.” Elena cách Tống Vy gần nhất, cô ấy nhìn lướt qua những người đang khóc kia, thấp giọng nói. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tống Vy gật đầu: “Thật ra thiết kế của họ không có vấn đề gì, đổi sang người bình thường mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp. Nhưng lại không phù hợp để người mẫu khuyết tật mặc lên, cho nên họ khóc vì những người mẫu kia, trách các cô ấy đã hủy hoại thiết kế của mình.”
“Đó là lý do tại sao tôi lại coi thường họ, còn có mặt mũi trách cứ người mẫu hủy hoại thiết kế của mình. Trong vòng thi này, chúng ta vốn phải làm vừa lòng người mẫu, thiết kế dựa theo họ chứ không phải họ làm theo chúng ta. Mấy người kia lật ngược khái niệm mà còn đổ lỗi cho người mẫu.” Elena bĩu môi khinh thường nói.
Tống Vy mỉm cười, không tiếp lời.
Đúng vậy, những nhà thiết kế đang khóc lóc này thậm chí còn mắc lỗi khái niệm cơ bản nhất.
Chẳng trách Elena tỏ ra khinh thường.
Chẳng mấy chốc, phần catwalk đã kết thúc, ban giám khảo bắt đầu bàn bạc về kết quả cuối cùng.
Thời khắc này, tất cả các nhà thiết kế đều rất hồi hộp.
Tống Vy cũng vậy.
Nhưng không phải cô lo lắng cho bản thân, mà là hồi hộp thay các đồng đội của mình