CHƯƠNG
Nhóm A có ba nhà thiết kế thật sự không phù hợp để thiết kế trang phục cho người khuyết tật. Cho nên quần áo được thiết kế không có linh hồn, nhìn cũng không thấy điểm sáng nào.
Vì vậy, cô rất hồi hộp không biết các tác phẩm của ba nhà thiết kế này sẽ được chấm bao nhiêu điểm. Liệu có hạ điểm trung bình của nhóm A xuống hay không?
Bởi mất một điểm trung bình này thôi cũng rất có thể sẽ bị loại.
Thời gian trôi qua từng phút, cuối cùng cũng đã đến lúc công bố kết quả.
MC cầm danh sách lên sân khấu, bắt đầu công bố kết quả cuối cùng.
Nhóm A của Tống Vy có điểm trung bình là ,, sau đó là nhóm B với , điểm, nhóm C…
MC càng đọc, tâm trạng của Tống Vy càng trở nên thả lỏng.
Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, không có một nhóm nào có điểm cao hơn nhóm A của họ cả. Có thể thấy MC đang đọc theo trình tự từ cao tới thấp.
Quả nhiên, tỷ lệ các nhà thiết kế năng lực giỏi xuất hiện là rất lớn.
Nhóm A của họ là nhóm có thực lực mạnh nhất trong số tất cả các nhà thiết kế. Chưa hết, số điểm của họ cũng cao nhất, đứng thứ hai là nhóm B, còn nhóm E đã bị loại.
Vòng thi đấu này đã kết thúc như vậy.
Những nhà thiết kế giành được quyền vào vòng tiếp theo đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu reo hò. Thậm chí họ còn bàn nhau buổi tối ra ngoài uống rượu chúc mừng.
Tống Vy không đi, các nhà thiết kế khác cũng không ép buộc. Họ biết cô đang mang thai.
“Mợ chủ.” Tống Vy vừa mới bước ra khỏi nơi tổ chức cuộc thi thì đã bị Trình Hiệp ngăn lại.
Tống Vy quay đầu nhìn anh ta: “Anh vẫn chờ tôi ở đây suốt à?”
“Vâng, tổng giám đốc kêu tôi chờ mợ chủ ở đây. Tổng giám đốc vẫn đang họp, để tôi đưa cô lên xe trước.” Trình Hiệp cười nói.
Tống Vy gật đầu: “Được. Trợ lý Trình, làm phiền anh rồi.”
Trình Hiệp lắc đầu: “Mợ chủ khách sáo quá rồi.”
Anh ta làm một cử chỉ mời.
Tống Vy đi theo sau anh ta đến bãi đậu xe.
Cô chờ trong xe khoảng hai phút, di động trong túi chợt vang lên, là bên phía bệnh viện tâm thần gọi tới.
Tống Vy biết rất có thể là chuyện của Tống Huyền. Cô chạm vào nút trả lời màu xanh lá cây rồi nghe máy: “Alo!”
“Có phải mợ Đường không ạ?” Y tá ở đầu dây bên kia cất tiếng hỏi.
Tống Vy gật đầu: “Tôi đây.”
“Là thế này, ca phẫu thuật của cô Tô Huyền đã hoàn thành rồi, cô ấy đã được chuyển từ bệnh viện bình thường trở lại viện của chúng tôi.” Y tá nói.
Tống Vy nghịch tóc: “Tôi biết rồi, bây giờ cô ta thế nào rồi?”
“Cô ta vẫn chưa tỉnh lại.” Y tá trả lời.
Tống Vy ừ một tiếng: “Tôi biết rồi, vậy làm phiền cô chăm sóc cô ta.”
“Mợ Đường cứ yên tâm.”
Cuộc gọi kết thúc.