CHƯƠNG
Tống Vy đặt điện thoại xuống.
Cánh cửa mở ra, Đường Hạo Tuấn bước vào từ bên ngoài: “Ai gọi đấy?”
“Bệnh viện tâm thần. Tống Huyền vừa làm phẫu thuật phá thai xong ở bệnh viện bình thường, giờ đã được bệnh viện tâm thần đón về rồi nên họ gọi điện đến thông báo cho em một tiếng.” Tống Vy cất di động vào trong túi xách: “Anh họp xong rồi à?”
“Ừ, nhưng ngày mai anh phải tới nước Y.” Đường Hạo Tuấn gật đầu trả lời.
Tống Vy thở dài: “Vất vả quá đi thôi.”
Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Được rồi, chúng ta trở về trước đi.”
“Vâng.” Tống Vy mỉm cười đáp lại.
Đêm đó căn biệt thự rất náo nhiệt, bởi vì cả gia đình bốn người đều có mặt, cộng thêm Tống Kim và Hạ Bảo Châu, sao không sôi động được chứ?
Nhưng ngày hôm sau, căn biệt thự lại bắt đầu trở lại dáng vẻ như trước kia.
Đường Hạo Tuấn tới nước Y, Tống Kim cũng đi theo. Buổi triển lãm tranh ở đây đã kết thúc, anh ta cũng phải đi theo nhóm họa sĩ tới buổi triển lãm ở các quốc gia tiếp theo.
Vì vậy, chẳng phải biệt thự sẽ khôi phục lại dáng vẻ không mấy náo nhiệt nhưng cũng chưa đến mức vắng vẻ hay sao?
Hôm nay Tống Vy đẩy Tống Dĩnh Nhi, dắt Tống Hải Dương tới công viên gần biệt thự. Chủ yếu là để đưa hai đứa nhỏ ra ngoài hít thở không khí.
Khoảng thời gian này Tống Dĩnh Nhi cứ nằm trên giường suốt, đã cảm thấy ngột ngạt từ lâu. Bây giờ cô bé có thể ra ngoài, dĩ nhiên là cực kỳ vui vẻ.
Tống Vy dẫn hai con đi dạo một vòng trong công viên, có hơi mệt.
Tống Dĩnh Nhi thấy chiếc thuyền thiên nga trong hồ ở trước mặt, cô bé rất muốn ngồi.
Ban đầu Tống Vy không muốn cho cô bé chơi, nhưng trông thấy dáng vẻ đáng thương kia của con gái, cuối cùng vẫn đồng ý để Tống Hải Dương dẫn em gái đi.
Bây giờ Tống Dĩnh Nhi đã có thể xuống đất đi lại rồi, chỉ là không đi được quá lâu.
Nhưng nếu không ngồi xe lăn mà ngồi thuyền du hồ thì vẫn ngồi được.
Hai đứa nhỏ mua vé lên thuyền, chiếc thuyền nhỏ chậm rãi lái ra giữa hồ.
Tống Vy ngồi trong đình hóng mát bên hồ, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc thuyền nhỏ kia của các con.
Đột nhiên, trước mắt cô tối sầm, đôi tay đưa ra từ phía sau che mắt cô lại.
“Đoán xem tôi là ai?” Một giọng nói trầm thấp xen lẫn ý tứ trêu chọc vang lên.
Tống Vy nghe ra chủ nhân của giọng nói này, cơ thể bỗng chốc cứng đờ: “Đường Hạo Minh!”
“Ui trời trời, bị em đoán ra nhanh thế, xem ra quả nhiên trong lòng của Vy Vy vẫn có tôi.” Đường Hạo Minh buông tay ra.
Sau khi đôi mắt được buông ra, Tống Vy lập tức đứng dậy cách anh ta mấy bước rồi mời dừng lại, sau đó nhìn Đường Hạo Minh đầy cảnh giác: “Sao anh lại ở đây?”
Đây là công viên gần biệt thự đấy.
Anh ta xuất hiện ở đây, không sợ bị người của Hạo Tuấn bắt được à?
Đường Hạo Minh mỉm cười, sau đó ngồi xuống vị trí cô vừa ngồi ban nãy: “Tôi nhớ em nên đến thăm em thôi.”
Tống Vy cười khẩy: “Bớt nói mấy lời ba hoa này đi, tôi sẽ không bao giờ tin anh không có mục đích gì đâu.”