CHƯƠNG
Tô Thu đã khóc một trận xong, hai mắt tràn ngập hận ý nhìn Tống Vy: “Cô cố ý đúng không?”
Ánh mắt Tống Vy hơi lóe lên: “Bà nói gì vậy?”
“Cô cố tình nói với tôi để tôi hối hận đúng không?” Tô Thu rống to.
Tống Vy cười: “Không sai, tôi cố ý đấy, giết người không dao, để bà chết vẫn chưa đủ, tôi còn muốn làm bà thấu tim, tôi muốn bà sống trong hối hận và áy náy trước khi chết, không thể yên bình.”
“Cô…” Tô Thu tức giận nói không nên lời.
Qua một lúc lâu, bà ta như trút hết sức lực toàn thân, cả người đều ủ rũ.
Trừ điều này ra, ý hận trên mặt bà ta cũng không còn nữa, thay vào đó là đầy vẻ đau khổ và bi thương.
“Tống Vy, cô thắng rồi, cô thật sự đã đày đọa tim tôi, tôi thừa nhận, tôi đã thua cô.” Giọng nói Tô Thu khàn khàn, không còn sức nói.
Tống Vy mím môi, không đáp lại.
Tô Thu nhắm mắt để che dấu vẻ đau khổ trong mắt, nhìn bà ta: “Còn một vấn đề tôi muốn biết, đây cũng là mục đích khác hôm nay tôi gặp cô.”
“Chuyện gì?”
Tô Thu nắm chặt ống nghe: “Đông Đông… Bây giờ Đông Đông thế nào rồi, các người đưa thằng bé đi đâu rồi?”
“Trại trẻ mồ côi.” Tống Vy trả lời.
Tô Thu cắn răng: “Sao các người có thể đưa thằng bé đến trại trẻ mồ côi chứ, đó là nơi nào, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, Đông Đông của tôi thân thể không tốt, từ nhỏ chưa từng chịu khổ chút nào, sao cô có thể…”
“Sao lại không thể? Bà sắp chết rồi, Lâm Quốc Thần cũng vào tù, không đưa thằng bé đến trại trẻ mồ côi, chẳng lẽ bà nghĩ tôi sẽ nuôi nó? Mắc mớ gì, nó là con cháu nhà họ Tống à?”
Tống Vy hỏi ngược lại lập tức làm Tô Thu á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, Đông Đông không phải con cháu nhà họ Tống, sao Tống Vy phải nuôi giúp bà ta.
“Vậy cô có thể đưa Đông Đông đến chỗ Huyền, Huyền là chị ruột của thằng bé.” Tô Thu lại nói.
Tống Vy nhịn không được bật cười: “Không sai, Tống Huyền là là chị ruột của thằng bé, nhưng Tống Huyền đang ở bệnh viện tâm thần, sao có thể nuôi được, hơn nữa tôi nói thẳng, cho dù Tống Huyền không ở bệnh viện tâm thần, cô ta cũng sẽ không nuôi, cô ta đã biết Lâm Đông Đông là em trai ruột của mình, cô ta hận Lâm Đông Đông, cũng hận bà.”
“Cái gì?” Tô Thu sửng sốt: “Huyền hận tôi?”
“Đúng vậy, Tống Huyền đã nói bởi vì khi còn nhỏ cô ta thường xuyên bị bắt nạt vì thân phận con riêng, bà chưa từng bảo vệ cô ta, mọi sự quan tâm đều đặt trên người Lâm Quốc Thần và Tống Huy Khanh, vậy nên cô ta hận bà, Lâm Đông Đông cũng là con riêng của bà, nhưng bà lại đối xử chu đáo với Lâm Đông Đông hơn, chuyện này làm cho Tống Huyền nghĩ tới cô ta khi còn nhỏ, bà nghĩ sao Tống Huyền không hận bà và Lâm Đông Đông chứ, vậy bà còn mong chờ Tống Huyền nuôi nấng Lâm Đông Đông sao?” Tống Vy hỏi bà ta.
Tô Thu há miệng thở dốc, nói không ra lời.
Bởi vì bà ta biết, không thể trông cậy vào.
Huyền hận Đông Đông, nên tuyệt đối không có khả năng nuôi nấng Đông Đông, nói không chừng còn thẳng tay vứt bỏ Đông Đông.
Mà người tạo ra tất cả những chuyện này là chính bà ta.
Tô Thu vừa khóc vừa cười.
Tống Vy yên lặng nhìn bà ta trong chốc lát, nhìn thấy bà ta còn đang cười khổ, cuối cùng treo điện thoại, rời đi cùng Giang Hạ.
Ra khỏi nhà tù, Giang Hạ chỉ về phía trước: “Vy Vy, người đàn ông của cậu tới kìa.”
Tống Vy ngẩng đầu nhìn qua, mỉm cười khi thấy người đàn ông đi tới.