Chương
“Sao anh lại tới đây?” Chờ người đàn ông đến gần, Tống Vy ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
Đường Hạo Tuấn mỉm cười: “Anh đến công ty em đón em mà không ở đấy, còn không liên lạc được với em nên mới bảo Hải Dương tra vị trí từ số điện thoại của em, không ngờ em lại đến đây.”
“Xin lỗi, tín hiệu ở đây bị chặn nên không nghe điện thoại được.” Tống Vy lấy điện thoại ra, ngại ngùng nói.
Đường Hạo Tuấn hếch cằm: “Anh biết, nhưng em tới gặp Tô Thu à?”
“Ừ, bà ta muốn gặp em nên em mới đến đây một chuyến.” Tống Vy gật đầu đáp.
“Giờ đi về à?” Đường Hạo Tuấn lại hỏi.
Tống Vy ừ một tiếng.
Đường Hạo Tuấn không hỏi cô đã nói gì với Tô Thu, cũng không có hứng thú, chỉ ôm lấy eo cô lập tức đi đến chỗ để xe.
Giang Hạ đột nhiên gọi hai người lại: “Sếp Đường, Tống Vy, tớ không đi cùng hai người nữa, không quấy rầy hai người, ha ha.”
Đường Hạo Tuấn nhìn cô ấy bằng ánh mắt ‘ cô thật thức thời’.
Tống Vy thấy vậy, có chút dở khóc dở cười, sau đó lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, ném qua cho Giang Hạ: “Lái xe tớ về đi.”
“Được rồi.” Giang Hạ chụp lấy chìa khóa xe rồi cười gật đầu.
Sau đó Tống Vy lên xe rời đi cùng Đường Hạo Tuấn.
Trên đường, Tống Vy quay đầu nhìn anh: “Anh đến công ty tìm em có chuyện gì sao?”
“Ừ, hôm nay là ngày thờ cúng tổ tiên, anh dẫn em về dâng hương.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy đập vào trán: “Em nhớ ra rồi, tối qua dì vương đã nói với em rồi mà em quên mất, xin lỗi Hạo Tuấn, em…”
“Không sao, đây cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là lễ thờ cúng nhỏ, không phải lễ thờ cúng lớn, thật ra có đi hay không cũng như nhau, hơn nữa không phải anh cũng tới đón em rồi sao?” Đường Hạo Tuấn dịu dàng trả lời.
Tống Vy vuốt tóc: “Cảm ơn.”
“Chúng ta đi thẳng đến nhà tổ là được, Hải Dương và Dĩnh Nhi đã đi trước rồi, dì Vương và Trình Hiệp đang trông mấy đứa nhỏ.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Ít lâu sau đã đến nhà tổ.
Hai đứa nhỏ nghe được tiếng xe thì trực tiếp chạy ra từ bên trong, nhào về phía hai người: “Ba, mẹ tới rồi.”
Đường Hạo Tuấn khom lưng bế Tống Dĩnh Nhi lên: “Có ngoan ngoãn nghe lời không?”
“Có, Dĩnh Nhi có ngoan ngoãn nghe lời, bà Vương bảo con không được chạy lung tung, con đều không chạy lung tung, ba, có phải Dĩnh Nhi rất tuyệt hay không?” Tống Dĩnh Nhi cười hì hì nhìn anh, lộ ra một cái răng cửa bị thiếu, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Đường Hạo Tuấn hôn một cái lên mặt bé: “Ừ, Dĩnh Nhi rất tuyệt.”
“Ha ha ha.” Tống Dĩnh Nhi ôm cổ Đường Hạo Tuấn cười vui vẻ.
Qua nhiều ngày, Tống Dĩnh Nhi gần như đã bình phục, ngoài cánh tay chưa lành hoàn toàn, vết thương trên đầu đã khỏi hẳn và có thể chạy nhảy thoăn thoắt.
Đây là chuyện làm Tống Vy vui vẻ nhất trong khoảng thời gian này.