Chương
“Được rồi, đi vào trước đi.” Tống Vy kéo tay Tống Hải Dương, nói với hai ba con đang thân mật.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Ừ, vào đi thôi.”
Một nhà bốn người đi vào nhà tổ.
Vào nhà tổ, dì Vương và Trình Hiệp chào hỏi Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn bế Tống Dĩnh Nhi ngồi xuống: “Người phụ nữ kia đâu?”
Tống Vy cũng kéo Tống Hải Dương ngồi xuống.
Cô biết ‘ Người phụ nữ kia ’ trong miệng anh chính là bà Đường.
Tuy Đường Mãnh đã bị bắt, nhưng bà Đường vẫn chưa.
Hơn nữa Đường Hạo Tuấn đã điều tra, bà Đường cũng không làm chuyện xấu gì khác ngoại trừ việc nuôi tình nhân ở bên ngoài, bà ta càng không tham gia vào việc giết cha mẹ anh của Đường Mãnh.
Vậy nên Đường Hạo Tuấn cũng không làm bà ta khó xử, anh chỉ tiếp tục giam lỏng bà ta trong nhà tổ không cho ra ngoài.
Đợi sau khi Đường Mãnh chết, anh mới thả bà ta.
“Ở trong phòng, tôi sợ bà ta sẽ làm hại hai đứa nhỏ, nên đã kêu bảo vệ đưa bà ra về phòng.” Dì Vương trả lời.
Đường Hạo Tuấn hơi gật đầu: “Không tồi.”
“Ba, chúng ta sắp đi thắp hương cho ông bà sao?” Lúc này, Tống Dĩnh Nhi đột nhiên hỏi.
Tống Vy sờ sờ tóc bé: “Sao con biết?”
“Anh trai nói thờ cúng là thắp hương cho người lớn đã mất.” Tống Dĩnh Nhi trả lời.
Đường Hạo Tuấn cưng chiều trả lời: “Không sai, đi thôi, ba dẫn các con đi gặp ông bà, ông bà nhìn thấy các con nhất định sẽ rất vui.”
“Vâng ạ.” Hai đứa nhỏ nhảy xuống sô pha, phấn khích nở nụ cười.
Đường Hạo Tuấn cũng nắm tay Tống Vy dẫn họ đến phòng thờ.
Đây là lần đầu tiên anh dẫn vợ con về quê thắp hương, cũng là lần đầu tiên anh đưa hai đứa nhỏ đi gặp cha mẹ mình.
Bởi vì trước đây anh không biết hai đứa nhỏ là con mình nên anh không dẫn chúng tới, chỉ dẫn theo Tống Vy.
Mà lần này cả nhà họ đã tới đầy đủ. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Sau khi thắp hương theo trình tự cho những người lớn tuổi quá cố đã qua hai tiếng đồng hồ.
Đường Hạo Tuấn và Tống Vy dắt hai đứa nhỏ ra khỏi phòng thờ.
Trình Hiệp đang đứng bên ngoài chờ, nhìn thấy cả nhà bốn người đi ra thì vội vàng tiến lên: “Sếp.”
“Làm sao vậy?” Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng hỏi.
Trình Hiệp thở dài: “Bà Đường nói muốn gặp anh.”
“Gặp tôi?” Đường Hạo Tuấn híp mắt.
Trình Hiệp gật đầu: “Vâng, hình như muốn nói gì với anh.”
Thấy Đường Hạo Tuấn nhíu chặt mày, Tống Vy đón lấy Tống Dĩnh Nhi từ trong lòng ngực anh: “Nếu bà ta muốn gặp anh thì anh đi gặp một lần đi, lỡ đâu muốn nói chuyện gì quan trọng thì sao.”
“Được, anh đi qua một chuyến, để Trình Hiệp dẫn mấy mẹ con vào phòng của anh trước kia nghỉ ngơi một chút.” Đường Hạo Tuấn xoa xoa giữa mày nói.
Tống Vy gật đầu: “Được, đi thôi, nói hẹn gặp lại với ba đi.”