Chương
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn tham gia phiên chung thẩm, bà Đường cũng đến.
Tống Vy khá bất ngờ.
Có điều dựa theo bản thân bà Đường nói, tốt xấu gì cũng từng là vợ chồng nên đến tiễn Đường Mãnh.
Dù sao trước kia, bà ta cũng từng có tình cảm với Đường Mãnh.
Đường Hạo Tuấn cũng không có đuổi bà Đường đi, cứ để bà Đường đến.
Bà Đường bây giờ đã không phải là người của nhà họ Đường nữa, anh cũng không tiện ra lệnh một người ngoài.
Rất nhanh, phiên chung thẩm bắt đầu.
Đường Mãnh được đưa lên.
Nhìn thấy bộ dạng lúc này của Đường Mãnh, Tống Vy không hề ngạc nhiên, bởi vì cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ lúc đó của Tô Thu, giống hệt với Đường Mãnh lúc này, già nua, sợ hãi…
Đường Mãnh cũng nhìn thấy Đường Hạo Tuấn và Tống Vy, miệng há ra, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả, bị đưa lên vị trí phạm nhân.
Phiên chung thẩm này, kéo dài khoảng ba tiếng mới kết thúc.
Đường Mãnh bị tuyên án tử hình.
Tuy sớm đã biết kết quả này, nhưng khi Đường Hạo Tuấn thật sự nghe thấy, bàn tay vẫn không kìm được mà run rẩy.
Tống Vy ngồi ở bên cạnh anh, đương nhiên cảm nhận được, cô nhẹ nhàng để tay lên tay anh: “Chồng, chúc mừng anh, bớt đi một kẻ thù.”
Cô không nói anh cuối cùng cũng trả thù xong cho ba mẹ.
Bởi vì Đường Mãnh không phải là hung thủ duy nhất, còn cả Lâm Giai Nhi.
Đợi sau khi Lâm Giai Nhi bị phán tội, đó mới coi như là thật sự trả thù xong cho ba mẹ.
Đường Hạo Tuấn khẽ nhếch môi: “Cảm ơn, có điều quà của anh đâu?”
“Hửm?” Tống Vy nhướn mày.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Lần trước, sau khi Tô Thu bị tuyên án, anh đã tặng cho em một xe hoa hồng làm quà chúc mừng, em nói đợi đến khi Đường Mãnh tuyên án, em cũng sẽ chuẩn bị quà cho anh, vậy nên, quà của anh đâu?”
Tống Vy không ngờ anh nhớ rõ như vậy, càng không ngờ, anh vậy mà bây giờ gấp gáp hỏi đòi cô, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Yên tâm, sẽ không bớt của anh. Nhưng đợi qua vài ngày nữa mới có thể cho anh, bởi vì còn có một chút chưa hoàn thành.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn hài lòng gật đầu: “Không thiếu là được.”
“Vậy nếu em thật sự không chuẩn bị thì sao?” Mắt của Tống Vy khẽ đảo, đột nhiên hỏi.
Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Không chuẩn bị cũng không sao, bởi vì đó là món quà tốt nhất của anh, đem bản thân em cho anh là được rồi.”
Tống Vy không ngờ anh vậy mà sẽ nói lời sến súa như vậy, mặt mày đỏ ửng: “Được rồi, Đường Mãnh bị đưa đi rồi, muốn gặp ông ta một lần không?”
Đường Hạo Tuấn nhìn sang con đường Đường Mãnh bị đưa đi, ánh mắt tối tăm: “Không cần, những gì nên nói, đã nói hết rồi, không cần thiết phải gặp nữa, đi thôi.”