Chương
“Được.” Tống Vy đáp một tiếng, khoác cánh tay của anh, từ trong tòa án đứng dậy.
Ra khỏi tòa, Tống Vy nhìn thấy xe cảnh sát đỗ cách đó không xa.
Đường Mãnh đang bị giám ngục áp tải lên xe.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tống Vy, Đường Mãnh nhìn qua.
Tống Vy kéo tay áo của Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, ông ta đang nhìn chúng ta.”
“Anh biết.” Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn bình tĩnh nhìn vào mặt của Đường Mãnh.
Nhìn nhau khoảng mười mấy giây, Đường Hạo Tuấn thu hồi ánh mắt, kéo Tống Vy đi về một bên khác.
Khi đi, Tống Vy còn quay đầu hai lần.
Hai lần đều nhìn thấy Đường Mãnh vẫn đang nhìn bọn họ.
Ánh mắt đó cũng rất khiến cô nghi hoặc.
Theo lý mà nói, Đường Hạo Tuấn đích thân đưa ông ta lên pháp trường, ông ta nên hận bọn họ mới đúng.
Tuy nhiên cô không nhìn thấy ý hận trong ánh mắt của anh ta, mà chỉ có sự phức tạp.
Cô không biết tại sao Đường Mãnh lại như vậy, cũng không muốn nghĩ.
Bởi vì không có ý nghĩa, Đường Mãnh đã định là phải chết, đối với một người sắp chết, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy.
Nghĩ đến đây, Tống Vy quay đầu lại, không chú ý nữa.
Mà đằng sau, Đường Mãnh cũng thu hồi ánh mắt, chủ động để giám ngục đẩy lên xe cảnh sát.
Ba ngày sau, Đường Mãnh bị thi hành án.
Cũng là nhà họ Trương ra tay. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đường Hạo Tuấn lo lắng năm sau thi hành án, Đường Hạo Minh sẽ ra tay.
Tuy Đường Hạo Minh không có tình cảm gì với Đường Mãnh, nhưng suy cho cùng là ba ruột, ai biết Đường Hạo Minh liệu có đột nhiên nhớ đến đoạn tình cảm này, muốn cứu Đường Mãnh không.
Cho nên Đường Hạo Tuấn bảo nhà họ Trương nhúng tay, thi hành án trước, giống như Tô Thu.
Sau khi Đường Mãnh chết, bà Đường cũng rời khỏi Giang Thành, trở về thành phố nhà mẹ sinh sống.
Đây là điều Trình Hiệp nói.
Khoảng thời gian này, tuy bà Đường đã không phải là người của nhà họ Đường nữa, nhưng Đường Hạo Tuấn vẫn phái người để mắt tới bà ta.
Vậy nên Trình Hiệp mới biết bà Đường rời khỏi rồi.
“Tổng giám đốc, liên quan tới toàn bộ tài sản dưới tên Đường Mãnh, tôi đã tính xong tất cả rồi, đây là số tổng, anh xem chút.” Trong phòng khách, Trình Hiệp đưa một xấp văn kiện cho Đường Hạo Tuấn.
Sau khi Đường Hạo Tuấn cầm lấy, Tống Vy ở bên cạnh cũng tò mò mà ngó qua, xem chung với anh.
Nhìn thấy tài sản lớn nhỏ bên trên, cô không nhịn được thốt lên: “Nhiều vậy, gấp mấy chục tài sản của Tống Huy Khanh.”
Đường Hạo Tuấn vừa lật văn kiện vừa giải thích: “Ông nội năm đó sau khi giao Đường Thị cho ba thì giao toàn bộ bất động sản cố định, đồ cổ, vàng bạc châu báu, tiền mặt dưới tên cho Đường Mãnh, nếu những thứ này đổi hết thành tiền mặt, cũng bằng một phần ba giá thị thường của tập đoàn Đường Thị.”
“Xịt…” Tống Vy hít một ngụm khí lạnh: “Một phần ba giá thị trường của tập đoàn Đường Thị, vậy chẳng phải là có tỷ đô hay sao?”