Chương
Tống Vy trợn mắt lườm: “Em thay đồ, anh không ra ngoài sao?”
“Em thay, anh không làm phiền em, hơn nữa trên dưới của em anh có chỗ nào chưa từng nhìn, không cần để ý anh.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy vừa tức vừa buồn cười.
Cô coi như biết mục đích của anh rồi.
Anh chính là muốn nhìn cô thay đồ.
“Thật sự không ra ngoài sao?” Tống Vy day mi tâm, lại hỏi một lượt.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đuôi váy cưới lớn như vậy, nhìn sơ là rất nặng, bình thường cũng cần người giúp mặc giúp mới được, anh đi rồi ai giúp em.”
Khóe miệng của Tống Vy giật giật, thấy anh quyết tâm không chịu ra ngoài thì cũng không đuổi nữa.
Bỏ đi, anh muốn ở lại thì ở lại đi.
Giống như anh nói, trên dưới cả người cô có chỗ nào anh chưa từng thấy.
Nhìn thì nhìn đi.
Tống Vy không nói gì nữa, bắt đầu cởi quần áo của mình
Đường Hạo Tuấn nhìn từng món đồ trên người cô được cởi ra, ánh mắt trở nên u tối, yết hầu cũng không nhịn được mà trượt lên xuống.
Sau khi Tống Vy cởi hết, anh bắt đầu động rồi, nhấc chân đi tới, giọng nói khàn khàn cất tiếng: “Anh đến giúp em.”
Tống Vy ừ một tiếng, đưa váy cưới cho anh.
Đường Hạo Tuấn bắt đầu giúp đỡ.
Dưới sự giúp đỡ của anh, Tống Vy chui vào trong chiếc váy cưới, tuy nhiên khi kéo khóa lên, vấn đề đã xuất hiện.
Khóa kéo bị kẹt ở eo, không kéo lên được.
Đường Hạo Tuấn buông khóa kéo ra, nhìn bụng của Tống Vy: “Là con.”
Tống Vy gật đầu, vẻ mặt cũng có hơi xấu hổ: “Phải, hơn tháng rồi, bụng của em đã phình lên, mà chiếc váy cưới là may theo số đo trước khi em mang thai, đương nhiên không mặc được, quả nhiên mang thai một lần ngốc ba năm, là nhà thiết kế trang phục, em vậy mà quên mất điểm quan trọng như vậy.”
Nói đến đây, cô lại nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu nhìn anh: “Chồng à, sau khi cuộc thi kết thúc, chúng ta e là cũng không tổ chức đám cưới được rồi, lúc đó con đã được bảy tháng, bụng của em càng lớn hơn, chiếc váy cưới này càng không mặc được, vậy nên muốn tổ chức lễ cưới, chỉ có thể đợi sau khi con chào đời.”
Nếu không phải là vừa rồi khóa kéo không kéo được thì cô hoàn toàn không nghĩ tới điểm này.
Nếu không đợi khi gửi thiệp mời đi mới nghĩ ra, váy cưới không mặc được, vậy thì xấu hổ lắm.
Mà Đường Hạo Tuấn rõ ràng cũng không ngờ tới, môi mím lại, lần đầu tiên cảm thấy đứa trẻ này đến thật không đúng lúc, vậy mà làm trễ việc ba mẹ tổ chức đám cưới.
Có điều cũng hết cách, chỉ có thể chấp nhận sự thật này.
“Không sao, lâu như vậy cũng qua đi rồi, đợi thêm mấy tháng cũng không sao cả.” Đường Hạo Tuấn chỉnh khăn voan trùm đầu trên đầu Tống Vy, trầm giọng nói.
Tuy ngoài miệng anh nói không sao, nhưng Tống Vy vẫn nghe ra được sự oán trách trong giọng điệu của anh, không nhịn được mà mỉm cười: “Được rồi, đừng không vui nữa, cùng lắm em bù đắp thêm cho anh?”
Trong mắt Đường Hạo Tuấn lóe sáng: “Bù đắp như thế nào?”