Chương
“Được ạ.” Ba mẹ không đồng ý dẫn bọn chúng đi, Tống Hải Dương cũng chỉ có thể bĩu môi từ bỏ.
Sau đó, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn ra khỏi cửa, lái xe đến nhà tổ.
Mất khoảng một tiếng thì đến nhà tổ.
Trình Hiệp đợi bọn họ ở phòng khách, nhìn thấy bọn họ đã tới, anh ta vội vàng đứng dậy tới đón: “Tổng giám đốc, mợ chủ.”
Tống Vy mỉm cười với anh ta, coi như đáp lại.
Đường Hạo Tuấn nhíu chặt mày: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Mời đi theo tôi.” Trình Hiệp thở dài, bày ra một tư thế mời.
Đường Hạo Tuấn thấy vẻ mặt của anh ta nghiêm trọng như vậy, anh biết chuyện lát nữa sẽ biết, chắc chắn còn khiến người ta nghiêm trọng hơn những gì anh tưởng tượng, ánh mắt tối sầm, kéo Tống Vy đi.
Bọn họ đi tới bên ngoài một căn phòng.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Đây là phòng làm việc của Đường Hạo Minh.”
“Phải, vốn căn phòng này là khóa lại, tôi kêu người cưỡng chế mở ra, không ngờ thứ bên trong… Tổng giám đốc, anh lát nữa thấy, tuyệt đối đừng tức giận.” Trình Hiệp nhìn Đường Hạo Tuấn, giọng điệu nghiêm nghị nói.
Tống Vy cắn môi.
Bên trong rốt cuộc là cái gì mà khiến Trình Hiệp kiêng kỵ như vậy?
Đang suy nghĩ thì nghe thấy Đường Hạo Tuấn mở miệng: “Mở cửa ra.”
“Được” Trình Hiệp đáp một tiếng, sau đó hít sâu một hơi, mở cửa ra.
Đèn bên trong mở sẵn.
Tống Vy vừa đi vào thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho sốc luôn, hơn nữa da đầu tê dại.
Phòng làm việc này rất lớn, phải có sáu mươi mấy mét vuông, tuy nhiên trên bức tường của căn phòng sáu mươi mấy mét vương này, dán đầy áp phích và ảnh lớn nhỏ.
Ngoài những cái này ra, còn có tượng sáp hình người rơi rải rác khắp nơi.
Những bức tượng sáp này, đều là cùng một gương mặt với áp phích và bức ảnh trên tường, cũng chính là mẹ của Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy nhìn những thứ này, chỉ cảm thấy da gà da ốc nổi hết lên, không nhịn được mà xoa xoa cánh tay.
Tại sao trong phòng làm việc của Đường Hạo Minh lại dán nhiều áp phích và ảnh của mẹ chồng cô, còn cả những bức tượng sáp đó rốt cuộc là sao?
Một cháu trai, tại sao lại làm ra nhiều thứ có liên quan tới thím dâu như vậy?
Nghĩ không hiểu, Tống Vy nhìn sang Đường Hạo Tuấn.
Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn âm trầm đến mức khiến người ta sợ hãi, toàn thân tỏa ra khí lạnh và khí áp thấp, đè nén tới mức khiến người ta không thở nổi.
Tống Vy biết, anh tức giận rồi, hơn nữa cực kỳ tức giận.
Cũng đúng, ảnh và áp phích của mẹ mình, và cả tượng sáp, bị người khác giống như biến thái để đầy trong phòng, ai không tức giận chứ?
Tống Vy bóp tay của Đường Hạo Tuấn, tỏ ý anh hãy bình tĩnh trước, làm rõ tại sao Đường Hạo Minh lại làm như vậy trước rồi tức giận cũng không muốn.