Chương
“Không phải, là cái này…” Tống Vy đỡ trán, sắc mặt tái nhợt chỉ vào hộp các tông trên bàn trà.
Hạ Bảo Châu quay lại nhìn hộp các tông, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Tớ cũng không biết, tớ vừa mở ra một chút thì bên trong đã bốc lên một mùi hôi thối khiến tớ choáng váng.” Tống Vy rót một ly nước, uống liên tiếp mấy ngụm, mới giảm bớt cảm giác khó chịu vừa rồi.
“Mùi thối?” Hạ Bảo Châu đứng dậy: “Thứ bốc mùi có thể là rác hoặc thịt thối. Bên trong chắc không phải là mấy thứ này đâu đúng không?”
Tống Vy nhíu mày: “Tớ không biết, tớ chưa xem.”
“Vậy để tớ xem cho.” Hạ Bảo Châu nói xong đưa tay mở hộp các tông ra.
Vừa mới mở ra, mùi hôi thối kia lại bốc lên.
Hạ Bảo Châu lập tức nhăn mũi: “Má ơi, hôi quá đi.”
Cô ấy vội lấy tay vẫy vẫy trước mũi rồi nín thở tiếp tục mở ra.
Thùng các tông được đóng gói rất kỹ, bên trong có rất nhiều lớp.
Hạ Bảo Châu càng bóc ra, mùi hôi thối càng nồng nặc, cả phòng khách ngập trong mùi hôi thối.
Tống Vy không nhịn được nữa, sắc mặt trông rất khó coi: “Không được, đi ra ngoài.”
Hạ Bảo Châu cũng cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu không lát nữa cả căn biệt thự sẽ bốc mùi. Cô ấy gật đầu, xách hộp các tông đi ra ngoài.
Tống Vy dặn người giúp việc nhanh chóng khử mùi phòng khách, sau đó đi theo cô ấy ra ngoài.
Kết quả là vừa bước ra khỏi cửa, cô đã nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Hạ Bảo Châu: “A!”
“Bảo Châu.” Tống Vy lập tức thay đổi sắc mặt, cô nhanh chóng chạy ra: “Cậu sao vậy?”
“Đừng tới đây!” Hạ Bảo Châu quay lại nhìn cô, ra hiệu cho cô dừng lại.
Tống Vy vô thức dừng lại quan sát Hạ Bảo Châu.
Hạ Bảo Châu dường như đang vô cùng hoảng sợ, lúc này gương mặt trắng bệch như tờ giấy, cơ thể khẽ run rẩy.
Thấy vậy, Tống Vy nuốt nước miếng, khẽ hỏi lại lần nữa: “Bảo Châu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Bảo Châu mấp máy môi, giọng run run: “Đây là… đây là xác một con mèo, tất cả đều bị thối rữa, thật đáng sợ, dọa tớ sợ chết khiếp!”
Xác mèo?
Đồng tử Tống Vy co rút.
Hạ Bảo Châu ôm cơ thể mình: “Vy Vy, rốt cuộc là ai gửi cho cậu cái này vậy, bọn họ muốn chỉnh cậu sao?”
Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, gật đầu: “Đúng vậy, người đưa thứ này cho tớ chắc chắn cố ý muốn hù dọa tớ, nhưng tớ không biết đó là ai.”
Cô nghi ngờ đó có thể là Đường Hạo Minh hoặc Lâm Giai Nhi.
Hạo Tuấn phối hợp với thống đốc Steve phong tỏa thành phố này nên Đường Hạo Minh không thể ra ngoài, cho nên có khả năng Đường Hạo Minh vẫn còn ở đây.
Còn Lâm Giai Nhi đã bị Đường Hạo Minh đưa đi, cô ta không có ở thành phố Giang, vậy cũng có khả năng cô ta đã bị Đường Hạo Minh mang tới thành phố này.
Vì vậy, rất có thể đơn hàng chuyển phát nhanh này là do hai người này gửi.
“Vy Vy, chúng ta báo cảnh sát đi.” Hạ Bảo Châu đi tới chỗ Tống Vy, tức giận nói: “Nếu người gửi cái này muốn hù dọa cậu, vậy lần này không dọa được thì nhất định sẽ có lần khác, chúng ta không thể để bọn họ tiếp tục làm bậy được, chúng ta phải gọi cảnh sát bắt người đó lại!”