Chương
“Tớ biết chứ, nhưng báo cảnh sát cũng chưa chắc đã có kết quả.” Tống Vy híp mắt.
Hạ Bảo Châu nhìn cô: “Vy Vy, có phải cậu đã đoán ra được người gửi rồi không?”
“Ừm, chắc chắn chỉ có mấy người kia thôi, nhưng cậu đừng hỏi nữa, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu đừng nên biết thì hơn.” Tống Vy vỗ vai cô.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Tớ hiểu rồi, nhưng cậu giải quyết chuyện này thế nào đây?”
Ngón tay cô run lẩy bẩy chỉ vào chiếc hộp các tông cách đó không xa.
Hộp các tông bị chốc ngược, ban nãy nhìn thấy thứ đồ bên trong nên cô sợ quá lập tức ném nó đi, cho nên mới thành ra như vậy.
Cũng may thứ đồ bên trong không bị rơi ra ngoài, nếu không sẽ còn đáng sợ hơn.
Tống Vy nhìn hộp các tông, nhíu mày: “Bảo người giúp việc xử lý, đồng thời kiểm tra camera giám sát xem rốt cuộc là ai đã bỏ thứ này vào hộp thư.”
Hạ Bảo Châu ừm một tiếng: “Được, tớ đi ngay.”
Nói xong cô nhanh chóng đi vào biệt thự.
Tống Vy không đi theo mà là đứng nguyên tại chỗ nhìn quanh một vòng, thấy xung quanh không có gì khả nghi, cô mới xoay người trở về biệt thự.
Người giúp việc nhanh chóng xử lý đơn hàng chuyển phát nhanh kia, đồng thời tiến hành khử trùng cả bên trong và bên ngoài biệt thự.
Lúc này Hạ Bảo Châu và Tống Vy mới thấy hết ám ảnh.
Lúc này, người giúp việc ôm laptop đặt ở trước mặt Tống Vy: “Cô chủ, tôi đã trích camera giám sát bên ngoài biệt thự ra đây rồi, cô có thể xem.”
Tống Vy khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, cô đến đồn cảnh sát nộp đơn hàng kia cho cảnh sát để họ lập hồ sơ.”
Bằng cách này, nếu lần sau còn có người gửi đơn hàng tương tự, sau khi bắt được thì tội của người đó sẽ càng nặng hơn.
“Vâng.” Người giúp việc đáp một tiếng rồi làm theo lời của cô.
Tống Vy đẩy laptop ra chính giữa rồi mới nhấn chạy video.
Trên màn hình hiện lên cảnh Hạ Bảo Châu đưa hai đứa nhóc từ sân bay trở về. Không lâu sau, một người mặc quần áo bưu tá màu xanh lam xuất hiện trong camera.
Chỉ thấy bưu tá mở hộp thư bên ngoài biệt thự, sau đó lấy đơn hàng chuyển phát nhanh từ thùng hàng sau xe máy ra cho vào hộp thư, sau đó đóng hộp thư lại rồi rời đi.
Video kết thúc tại đây.
Hạ Bảo Châu nghi ngờ hỏi: “Sao lại là bưu tá này?”
“Cậu biết anh ta sao?” Tống Vy nhìn cô ấy.
Hạ Bảo Châu ừm một tiếng: “Tớ biết anh ta, tớ có đặt tạp chí thời trang, mỗi thứ hai hàng tuần, anh ta sẽ đúng giờ bỏ tạp chí vào hộp thư, hơn nữa anh ta cũng là bưu tá phụ trách thư từ ở khu biệt thự này. Anh ta làm việc ở đây rất nhiều năm rồi, theo lý mà nói anh ta sẽ không làm ra cái trò này đâu.”
“Vậy kết quả đã rõ, anh ta chỉ giúp người ta giao hàng, nhưng không biết trong đó là cái gì.” Tống Vy mím môi.
Hạ Bảo Châu càng khó hiểu hơn: “Nhưng muốn gửi hàng thì nhất định phải có thông tin người gửi, nhưng vừa nãy trên đơn hàng kia lại không có, anh ta giúp người khác giao hàng, rõ ràng đã vi phạm quy định rồi.”