Chương
Tống Vy mất cả hứng.
Đường Hạo Tuấn híp mắt nói: “Cho dù không phải là Lâm Giai Nhi, thì cũng phải là người có thể liên lạc trực tiếp với Lâm Giai Nhi, có lẽ, không biết chừng cô ta sẽ biết vài chuyện của Lâm Giai Nhi, anh đi xem thế nào, em sửa soạn xong rồi hẵng đi.”
Anh nói xong, liền đi qua Hạ Bảo Châu, rời khỏi phòng.
Trước cửa phòng chỉ còn lại Tống Vy và Hạ Bảo Châu.
Tống Vy nhếch miệng, nói: “Quả nhiên là Lâm Giai Nhi muốn đợi tớ buông lỏng cảnh giác, sau đó lại làm cho tớ sợ hãi một lần nữa, quả nhiên, ngừng lại hai ngày là lại đến, nhưng cô ta lại không ngờ được rằng, chúng ta đã sắp xếp người đến bắt cô ta, người của cô ta đã bị bắt rồi.”
“Đúng vậy, thật đáng tiếc, người bị bắt không phải cô ta, cô ta cũng thật thông minh, không tự mình ra tay, mà lại tìm người mang tới, chỉ là không biết mấy lần trước, có phải do cô ta tìm người khác mang tới hay không.”
“Lát nữa hỏi là biết thôi.” Tống Vy cụp mắt xuống, bình thản nói.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Cũng đúng.”
“Tớ quay vào thay quần áo cái đã.” Tống Vy cúi đầu xuống nhìn bộ đồ ngủ trên người mình.
Hạ Bảo Châu kéo tay cô lại: “Đợi chút đã, Vy Vy.”
“Sao thế?” Tống Vy nhìn Hạ Bảo Châu.
Hạ Bảo Châu gãi đầu, nói: “Thì vừa nãy, tớ phát hiện ánh mắt của sếp Đường nhìn tớ không đúng lắm, có cảm giác như muốn giết tớ ấy, có phải tớ làm gì đắc tội với anh ấy rồi không?”
Cô thận trọng hỏi.
Tống Vy cười nói: “Không đâu, nhưng lúc cậu đến gọi tớ, bọn tớ vẫn chưa thức dậy, anh ấy chỉ bị cậu làm ồn mà phải đột ngột tỉnh dậy, nên hơi gắt ngủ thôi.”
“Hóa ra là vậy.” Hạ Bảo Châu chợt nhận ra: “Tớ nói rồi mà, bảo sao trông mặt sếp Đường lại khó coi như thế, hoá ra là do tớ đã quấy rầy giấc ngủ của hai người, thảo nào trợ lý Trình bảo tớ tới nói với hai người là đã bắt được người rồi, còn bản thân anh ta lại nhất quyết không đi, thì ra là để tớ tới đối diện với cơn tức giận của sếp Đường.”
Càng nói lại càng tức, lồng ngực của Hạ Bảo Châu phập phồng dữ dội.
Tống Vy mỉm cười, vỗ vai cô ấy: “Được rồi, không có gì to tát đâu, đừng lo lắng, tớ đi thay đồ đây.”
“Ừ.” Hạ Bảo Châu gật đầu.
Tống Vy đóng cửa lại, quay vào trong phòng.
Đợi đến khi cô thay đồ, tắm rửa xong thì đã là nửa tiếng sau rồi.
Hạ Bảo Châu vẫn còn đợi ở bên ngoài, vừa trông thấy cô đi ra, cô ấy liền đưa cô đi đến nơi người kia đang bị nhốt.
Người kia đang bị nhốt trong một căn phòng làm việc.
Khi Tống Vy tới, Trình Hiệp đang đứng canh ngoài cửa, vừa trông thấy cô, anh ta vội vàng gật đầu chào hỏi: “Chào buổi sáng mợ chủ.”
“Chào buổi sáng, Hạo Tuấn đâu?” Tống Vy hỏi.
Trình Hiệp chỉ vào bên trong: “Giám đốc ở bên trong, cô vào trong đi.”
Tống Vy ừ một tiếng, mở cửa bước vào, Hạ Bảo Châu cũng theo ngay sau cô.
Sau khi bước vào, Tống Vy nhìn một cái đã trông thấy Đường Hạo Tuấn.
Anh đang ngồi sau bàn làm việc, nhìn cái gì đó, mà ngay phía đối diện anh là một người phụ nữ đang nằm trên sofa.