Chương
Tóc người phụ nữ đó phủ lên mặt, nên không nhìn rõ cô ta trông như thế nào, nhưng lại thấy cô ta rất cao, chiều cao này có thể so sánh với chiều cao Hạ Bảo Châu.
Thậm chí Hạ Bảo Châu cũng ngạc nhiên thốt lên: “Ôi trời, người phụ nữ này không phải là người mẫu đấy chứ.”
Người mẫu?
Tống Vy nhíu mày, cũng không nghĩ gì nhiều, mà đi thẳng về phía người đàn ông: “Hạo Tuấn.”
“Em tới rồi.” Đường Hạo Tuấn đặt tài liệu trên tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn lại hỏi: “Ăn sáng chưa?”
“Chưa.” Tống Vy đáp.
Đường Hạo Tuấn tỏ vẻ không hài lòng: “Sao chưa ăn mà đã đến đây rồi?”
“Em đợi không nổi.” Cô bước tới, ôm lấy cánh tay của người đàn ông, chậm rãi lắc lư, nũng nịu nói.
Đường Hạo Tuấn bỗng chốc không còn cảm thấy không vui nữa.
Hạ Bảo Châu ở bên cạnh tấm tắc ngưỡng mộ.
Quả nhiên là không có bất cứ một người đàn ông nào có thể cưỡng lại một người phụ nữ xinh đẹp đang làm nũng.
“Đúng rồi, chồng ơi, người phụ nữ kia làm sao vậy?” Tống Vy buông tay Đường Hạo Tuấn ra, chỉ về phía người phụ nữ trên sofa.
Đôi mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên một tia sắc lạnh: “Bị dọa cho ngất xỉu rồi.”
“Hả? Sợ đến nỗi ngất xỉu sao?” Hạ Bảo Châu vô cùng sửng sốt.
Tống Vy cũng rất tò mò: “Sao lại bị dọa ngất?” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Khi Trình Hiệp bắt được cô ta, có lẽ cô ta biết bản thân mình toi rồi, nên mới ngất đi, khi anh tới đây, cô ta đã như vậy rồi.” Đường Hạo Tuấn nhìn người phụ nữ kia, lạnh lùng nói: “Vả lại các em cũng quen biết cô ta.”
“Bọn em cũng biết sao?” Tống Vy và Hạ Bảo Châu đối mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Hạ Bảo Châu tiến lên phía trước, vén phần tóc đang che phủ trên khuôn mặt của người phụ nữ kia lên, sau đó một khuôn mặt quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn nữa lộ ra.
“Hàn Thư!” Hạ Bảo Châu lớn tiếng nói.
Tống Vy cũng rất ngạc nhiên, nhưng cô lại nghiêm túc hơn.
Không ngờ những chiếc hộp này lại là do Hàn Thư mang tới.
Xem ra Lâm Giai Nhi nghe ngóng rất rõ ràng về những người có quan hệ với cô, cho nên mới mua chuộc Hàn Thư.
“Bảo Châu, đánh thức cô ta đi.” Tống Vy mím đôi lại, thấp giọng nói.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Được.”
Cô hất tóc Hàn Thư ra, nhìn trái nhìn phải, muốn xem xem xung quanh có bình nước nào không để dùng một cốc nước đánh thức Hàn Thư.
Tuy nhiên, sau khi nhìn quanh một vòng thì thấy, đừng nói là bình nước, trong văn phòng này ngoại trừ bàn làm việc và cái sofa ra thì chẳng có gì cả.