CHƯƠNG
Tống Vy gật đầu: “Cảm ơn chồng.”
Đường Hạo Tuấn vuốt tóc cô và mỉm cười.
Hạ Bảo Châu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không nhịn được xoa xoa da gà da vịt trên tay: “Mình chịu không nổi, sếp Đường, Vy Vy, hai người cứ âu yếm như vậy, thật khiến cho người ta chịu không thấu mà.”
Tống Vy cười: “Nếu cậu không thể chịu đựng được, hãy đi tìm một người cho mình đi.”
Nghe thấy lời này, Hạ Bảo Châu không biết nghĩ gì, nhìn vào Trình Hiệp một cách vô thức.
Không ngờ Trình Hiệp cũng trùng hợp đưa mắt sang, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sững sờ.
Thoắt cái, Hạ Bảo Châu nhìn ra chỗ khác, cúi đầu xuống, giọng cô hoảng loạn, nhỏ giọng nói: “Để…để sau hẵng nói?”
Nhìn đôi tai và đôi má đỏ bừng của cô ấy, Tống Vy nhướng mày và dường như hiểu điều gì đó, kéo dài âm cuối: “Ồ … để sau hẵng nói!”
“Hay lắm Vy Vy, tớ không nói chuyện với cậu nữa, tớ ra ngoài trước.” Hạ Bảo Châu không dám ở lại, nhanh chóng rời đi.
Cô sợ mình không ở đây được nữa, sẽ bị lôi ra làm trò đùa.
Hạ Bảo Châu quay người rời đi.
Trình Hiệp hắng giọng: “Tổng giám đốc, mợ chủ, vậy tôi xin cáo từ trước.”
“Đi đi” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Trình Hiệp cúi đầu với hai người và rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại có Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy ôm lấy cánh tay của Đường Hạo Tuấn: “Chồng, anh mới thấy gì không?”
“Thấy gì?” Đường Hạo Tuấn cầm máy tính bảng bằng một tay và xem báo cáo tài chính ở trên đó.
Tống Vy cười: “Tất nhiên là Bảo Châu và trợ lý Trình rồi. Em chỉ mới nói bảo Bảo Châu tìm bạn trai đi, thì cậu ấy đã nhìn trợ lý Trình, mà điều quan trọng nhất là trợ lý Trình cũng nhìn cậu ấy. Hai người đều đỏ mặt, nên em thấy là hai người họ có ý với nhau.”
“Thật sao? Anh không để ý.” Đường Hạo Tuấn lật tiếp một trang, từ tốn trả lời.
Người khác như thế nào anh không quan tâm, anh không có hứng thú nên cũng không bàn luận mấy chuyện này được.
Tống Vy thấy anh không có hứng thú như thế, dẩu môi nói: “Thôi, nói với anh mấy chuyện này chẳng vui chút nào, anh từ từ đọc đi, em đi xem hai đứa đang làm gì.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng.
Tống Vy bỏ lại anh đi lên lầu.
Cuộc sống của Tống Vy nhanh chóng trở lại sự bình yên vốn có, như thể trong một đêm tất cả những kẻ xấu đều an phận.
Bình thường còn nghe được chút phong phanh, không phải là bên cô xảy ra chuyện, thì là bên Đường Hạo Tuấn gặp phải gì đó.
Nhưng đã trôi qua hơn một tháng rồi mà mọi thứ vẫn bình yên, như thể Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh đã chết rồi.
Tất nhiên, không thể nào chết được, cùng lắm là án binh bất động thôi.
Dù sao hành động gần đây của Đường Hạo Tuấn khá lớn, lại thực hiện rất nhiều biện pháp an ninh. Đường Hạo Minh không dám mạo hiểm cũng đúng.