CHƯƠNG
Việc này cũng coi như rung lên một hồi chuông cảnh báo cho cô, khiến cô hiểu rằng dù đó là thâm cừu đại hận hay chỉ là xích mích nhỏ, đều không thể lơ là. Nếu không cẩn thận, có thể rơi vào vực thẳm.
Giống như Hàn Thư, giữa cô và Hàn Thư không có thù hận sâu sắc gì, cũng không có xích mích, cùng lắm là nhìn nhau không vừa mắt, có vài xích mích và cãi vả nhỏ mà thôi, không đến mức thù ghét, căm hận gì nhau, nên trước giờ cô chưa bao giờ để ý Hàn Thư, sau khi lật đổ Tống Huyền, cô cũng không hỏi thăm tình hình Hàn Thư ra sao.
Tuy nhiên, không ngờ rằng chỉ là một người bình thường cô không để vào mắt, lại âm thầm ghi hận cô, thậm chí độc ác tới mức muốn cô mất con, dùng đứa con để báo thù cô.
Vậy nên bây giờ cô mới hiểu rằng, chỉ cần là người có xung đột nhỏ với mình, thì đều không được mất cảnh giác, bởi vì ai biết người đó có đột nhiên xông ra để cho mình một dao hay không, liệu đó có phải người có xung đột nhỏ với mình không.
“Em có thể ngộ ra được như thế cũng là một chuyện tốt, sau này sẽ không xảy ra việc như thế nữa” Đường Hạo Tuấn cầm tay Tống Vy nói.
Tống Vy ừ một tiếng: “Anh nói đúng.”
Sau khi ăn sáng, hai người đưa bọn trẻ trở lại biệt thự.
Ngay sau khi trở về, Hạ Bảo Châu và Trình Hiệp cũng trở lại.
“Tổng giám đốc, Hàn Thư đã được bàn giao cho cảnh sát, nhưng …” Trình Hiệp gãi gãi mũi, có hơi khó xử.
Tống Vy nhìn Hạ Bảo Châu: “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Bảo Châu đã đẩy Trình Hiệp lên phía trước: “Hay để tôi nói cho, thực ra là vấn đề quốc tịch của Hàn Thư. Cô ấy vẫn giữ quốc tịch nước ta, vì vậy cảnh sát ở đây không tiện can thiệp, chỉ có thể thả về nước. Thế nên cảnh sát đã liên hệ với đại sứ quán bên đó, sau đó đại sứ quán sẽ cử người tới chỗ cảnh sát dẫn Hàn Thư về nước, để cảnh sát trong nước xử lý.”
“Hóa ra là chuyện này à, mình đã sớm đoán được.” Tống Vy mỉm cười.
Hạ Bảo Châu dẩu môi: “Vì thả cho Hàn Thư quay về nước xử lý, nên mình mới không vui. Luật đe dọa trong nước không nghiêm ngặt như ở nước ngoài. Mình đã hỏi trước rồi, dựa vào những thứ Hàn Thư gửi cộng thêm mục đích, cùng lắm là bị phán hai năm, thêm nữa là mục đích của cô ta chưa thành, lại thành thật khai nhận tất cả, ba năm còn chẳng được, nửa năm là nhiều nhất rồi.”
“Em nghĩ sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy: “Nếu em thấy nửa năm ngắn quá, anh có thể nhờ nhà họ Trương bên kia….”
“Không được” Tống Vy lắc đầu: “Phán thế nào thì theo thế ấy, Hàn Thư không phải bọn Tống Huyền, cô ta cũng không phải xấu xa lắm, chúng ta không cần phải làm chuyện động tay động chân này, nếu không thì chúng ta có khác gì loại người như Lâm Giai Nhi. Nên là bỏ đi, đợi sau nửa năm, gửi Hàn Thư ra nước ngoài, không bao giờ có thể trở về nước là được.”
Đôi mắt của Hạ Bảo Châu sáng lên: “Ý này hay, mãi mãi không bao giờ có thể trở về nước, chuyện này so với việc Hàn Thư ngồi tù nhiều năm còn thảm hơn.”
So với trong nước, nước ngoài luôn có vấn đề an ninh. Ra ngoài gặp phải cướp hoặc chiến tranh không phải hiếm thấy.
Sau này Hàn Thư sống ở nước ngoài, điều đó có nghĩa là mỗi ngày cô ta phải sống trong sự hốt hoảng lo sợ. Đây là hình phạt thích đáng cho Hàn Thư.
Đường Hạo Tuấn nhấc cằm: “Vậy làm theo lời em.”