CHƯƠNG
“Tôi biết, nhưng không có bằng chứng chính xác chứng minh anh ta là cố ý, vậy nên muốn đối phó anh ta, bây giờ vẫn không được.” Tống Vy cắn môi nói.
Lúc này, điện thoại của Tina đổ chuông.
Cô ta rút ra xem: “Là Jonia gọi đến, cô ấy hẹn tôi buổi tối đi uống rượu, được rồi Tống, lời tôi đã nói đến đây thôi, tiếp theo cô tự mình cẩn thận.”
Nói xong, cô ta vỗ vai của Tống Vy, vượt qua Tống Vy đi mất.
Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt tối tắm không rõ.
Rốt cuộc là ai tìm tới những nhà thiết kế đó, kêu những nhà thiết kế đó đối phó cô?
Đường Hạo Minh?
Hay là Lâm Giai Nhi?
“Vy Vy, đang nghĩ gì vậy?” Trần Châu Ánh đưa tay khua trước mặt Tống Vy.
Tống Vy hoàn hồn lại: “Không sao chứ?”
“Nếu đã không sao, vậy thì đi nghỉ ngơi thôi, sếp Đường còn đang đợi cô đó, vừa hay nói chuyện này cho sếp Đường, có lẽ anh ta có cách gì đó.” Trần Châu Ánh mỉm cười đưa kiến nghị.
Tống Vy gật đầu: “Cô nói cũng đúng, đi thôi.”
Hai người quay về phòng nghỉ.
Hạ Bảo Châu đã ở đó rồi.
Bởi vì lễ phục và trang sức đều còn chưa thấy bóng dáng đâu, cô ấy đương nhiên rất rảnh, ở lại phòng nghỉ giúp Tống Vy và Đường Hạo Tuấn trông hai đứa trẻ.
Dù sao Dĩnh Nhi là cô bé, có vài chuyện Đường Hạo Tuấn không tiện làm, chỉ có thể để Hạ Bảo Châu làm.
“Vy Vy, hai người trở về rồi.” Hạ Bảo Châu đang chơi với hai đứa trẻ, nghe thấy cửa phòng nghỉ mở ra, vội vàng ngẩng đầu chào hỏi.
Tống Vy ừ một tiếng: “Chúng tớ về rồi.”
“Mẹ.” Hai đứa trẻ ném đồ chơi chạy tới, ôm lấy hai chân của cô.
Tống Vy xoa đầu của bọn chúng, phát hiện trong phòng nghỉ thiếu mất hai người, cô nghi hoặc hỏi: “Hạo Tuấn và trợ lý Trình đâu?”
“Trình Hiệp đi mua đồ ăn vặt cho hai đứa trẻ, sếp Đường vừa nhận được một cuộc điện thoại nên đã ra ngoài rồi, hình như là chuyện của tập đoàn.” Hạ Bảo Châu trả lời.
Tống Vy gật đầu, ra hiệu đã biết, kéo hai đứa trẻ đi tới sô pha.
Trần Châu Ánh lại ngồi cùng với Hạ Bảo Châu, lại đo cổ, đo ngón tay của Hạ Bảo Châu.
Không lâu sau, cửa phòng nghỉ lần nữa được mở ra, dáng người cao lớn của Đường Hạo Tuấn đi vào.
“Ba.” Hai đứa trẻ vui vẻ vẫy tay gọi anh.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn sang Tống Vy: “Về được bao lâu rồi?”
“Mới vừa về tới, nghe Bảo Châu nói, tập đoàn xảy ra chuyện phải không? Có gấp không, nếu mà gấp thì anh vẫn là về nước một chuyến đi.” Tống Vy có hơi lo lắng mà nói.
Cô không hy vọng anh vì cô, tập đoàn xảy ra chuyện cũng không màng.
Nếu như vậy, cho dù anh nắm giữ nhiều cổ phần nhất, có quyền nói chuyện nhất trong tập đoàn Đường Thị, những lão già cổ hũ trong ban quản trị cũng sẽ có ý kiến với anh.
Cô biết anh không sợ những lão già cổ hũ đó, cũng không để những người đó vào trong mắt.
Nhưng bọn họ liên kết lại, cũng có thể khiến anh khó chịu một chút, cô không hy vọng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.