CHƯƠNG
“Còn phải nói, vừa nãy em và Châu Ánh…”
Cô kể đơn giản lại sự việc.
Nghe xong, sắc mặt Đường Hạo Tuấn lập tức khó coi, khí lạnh tỏa ra bốn phía.
Tống Vy thấy người đàn ông không lên tiếng trả lời, biết chắc chắn lúc này anh đang nổi giận vì chuyện của mình, bèn vội vàng khuyên nhủ: “Được rồi, anh đừng tức giận, mau gửi tài liệu cho em đi, bọn em không đủ thời gian đâu.”
“Được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, sau đó để điện thoại xuống rồi đi tới phòng ngủ chính, mở máy tính của Tống Vy ra rồi gửi qua file tài liệu mà cô nói.
Sau khi Tống Vy nhìn thấy thì nở nụ cười: “Em nhận được rồi, em không nói chuyện với anh nữa, bọn em còn phải tranh thủ thời gian in ra rồi nộp lên, bye.”
Nói xong, cô cúp điện thoại, sau khi làm động tác ok với Trần Châu Ánh thì ra khỏi phòng nghỉ, đi đến văn phòng có máy in.
Lúc này, trong phòng họp còn hai phút cuối cùng là hết thời gian nộp bản thiết kế.”
Người chủ trì cầm micro lên và hỏi: “Có ai chưa nộp không?”
Các nhà thiết kế bên dưới đều lắc đầu.
Tina nhìn về phía hai chỗ ngồi ở bàn bên cạnh mình, ánh mắt có hơi lo lắng.
Kỳ lạ, tại sao cô Đường vẫn chưa tới.
Chẳng lẽ cô Đường đã nộp rồi?
Bên kia, một nhà thiết kế trang phục nữ nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn cửa, thấy vẫn không có ai đi vào thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười thoải mái.
Xem ra bọn Tống Vy thật sự không nộp được rồi, lần này bớt đi hai đối thủ cạnh tranh, cơ hội cô ta đạt được giải quán quân lại càng lớn hơn.
Ngay lúc nhà thiết kế nữ này đang hưng phấn đến mức sắp cười ra tiếng, đột nhiên ở cửa truyền đến động tĩnh, hai người Tống Vy và Trần Châu Ánh thở hồng hộc chạy vào.
“Đợi một chút, bọn tôi vẫn chưa nộp.” Trần Châu Ánh chống đầu gối, lo lắng nói.
Người chủ trì nhìn thấy bọn họ thì nhíu mày: “Sao lại trễ thế, bản thiết kế đâu?”
“Ở đây.” Tống Vy vội đưa túi tài liệu qua.
Sau khi người chủ trì nhận lấy thì đặt lên trên một túi tài liệu khác: “Lần sau hai người nên cố gắng đến sớm một chút, đừng đến sát lúc hết giờ, lỡ không may đến muộn là sẽ bị loại đấy, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Hai người Tống Vy và Trần Châu Ánh đều gật đầu.
May mắn là bọn họ đã đến vào phút chót.
Bên dưới, trong khoảnh khắc Tống Vy và Trần Châu Ánh xuất hiện, nụ cười trên mặt nhà thiết kế nữ kia lập tức cứng đờ, trợn tròn mắt, trong mắt đầy vẻ không thể tin.
Nhất là sau khi nhìn thấy túi tài liệu mà Tống Vy đưa ra, thì lại càng sững sờ hơn.
Sao có thể chứ?
Rõ ràng túi tài liệu của bọn họ đã bị cô ta làm ướt rồi mà, bản thiết kế bên trong cũng không thể dùng mới đúng, sao bọn họ có thể nộp được một bản mới?
Cơ thể nhà thiết kế nữ khẽ run rẩy, sắc mặt có hơi tái nhợt.
Sau khi nộp xong bản thiết kế, Trần Châu Ánh vẫn luôn cố ý quan sát tất cả mọi người ở đây, cuối cùng nhìn thấy biểu cảm của một nhà thiết kế nữ không đúng lắm.
Trần Châu Ánh lập tức biết rõ ai là người giội hai chậu nước kia.