CHƯƠNG
“Vy Vy.” Trần Châu Ánh kéo tay áo của Tống Vy: “Tìm được rồi, là cô ta!”
Trần Châu Ánh nâng cằm về phía nhà thiết kế nữ.
Tống Vy nhìn qua, ánh mắt sắc bén: “Lại là Julian!”
Julian là nhà thiết kế đến từ một quốc gia nghèo ở Bắc Âu, có lẽ là quốc gia phía sau không mang lại cho cô ta sự tự tin mạnh mẽ, nên tính cách của cô ta vô cùng lầm lì, không kết giao với người khác, cho dù lúc trước chung nhóm A, nhưng Tống Vy cũng không nói chuyện nhiều với cô ta.
Ấn tượng của Tống Vy về cô ta rất sâu đậm, bởi vì cô ta là một nhà thiết kế rất có thực lực, hơn nữa còn giỏi vận dụng những yếu tố cổ truyền của đất nước vào trong thiết kế của mình, chỉ cần cho cô ta thêm thời gian, cô ta nhất định sẽ trở thành nhà thiết kế cao cấp thế giới ở Nam Phi.
Nhưng một nhà thiết kế có thiên phú, có thực lực, còn trẻ tuổi như vậy lại chẳng thế chống lại bóng tối trong tim, cuối cùng làm ra hành vi bỉ ổi đến thế.
“Hầy…” Tống Vy lắc đầu, thở dài cảm thán.
Trần Châu Ánh hỏi: “Sao vậy?”
“Tớ chỉ đang tiếc cho giới thiết kế thời trang lại mất đi một ngôi sao mới.” Tống Vy nhìn Julian, nói.
Cho dù Julian có thiên phú có thực lực, nhưng cuối cùng cô ta vẫn bước lên con đường sai trái.
Chứng tỏ cuộc đời sự nghiệp của cô ta chỉ đến đây thôi, chẳng thể tạo ra được thành tựu cao hơn nữa đâu.
Trần Châu Ánh bĩu môi: “Có gì tốt mà phải tiếc, đó là con đường cô ta đã chọn, nếu vậy thì phải tự gánh lấy hậu quả.”
“Cậu nói cũng phải.” Tống Vy cười gật đầu.
Trần Châu Ánh lại hỏi: “Đúng rồi, Vy Vy, cậu tính xử lý cô ta thế nào?”
Tống Vy vừa định trả lời, giọng của người tổ chức bỗng vang lên: “Được rồi, nếu mọi người đã nộp bản thiết kế của mình lên hết rồi, vậy giải tán thôi, tôi mong rằng một tuần sau sẽ được nhìn ngắm thành quả của các vị.”
Nói xong, người tổ chức lập tức đi ra ngoài.
Các nhà thiết kế đang ngồi bên dưới cũng đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Đặc biệt là Julian, cô ta là người đứng dậy nhanh nhất, cơ hồ là ở đứng lên một khắc kia, chỉ sợ còn chưa đứng vững, liền hướng tới cửa chạy đi, nghĩ muốn rất nhanh chạy khỏi nơi này.
Vừa mới Tống Vy cùng Trần Châu Ánh nhiều lần nhìn cô ta, ánh mắt còn lạnh lẽo như băng, chứng tỏ các cô đã biết người đổ nước chính là cô ta.
Cho nên cô ta tuyệt đối không thể ở lại đây thêm một phút nào nữa, nếu không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ.
Julian là người đầu tiên chạy về phía cửa lớn phòng họp.
Trần Châu Ánh dậm chân: “Vy Vy, cô ta định bỏ trốn kìa!”
Tống Vy nheo mắt lại: “Yên tâm đi, chạy không thoát đâu.”
Julian chẳng có thế lực chống lưng như Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi, có thể trốn đến nơi không ai tìm thấy.
Cô tin rằng, chỉ cần Julian bước ra khỏi cửa lớn của hội quán, chẳng được bao lâu sẽ lập tức bị bắt ngay thôi.
Trần Châu Ánh nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tống Vy, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, cả người cũng thả lỏng: “Đi đi, cứ để cô ta chạy đi, diều hâu bắt gà con cũng thú vị lắm.”