CHƯƠNG
Trần Châu Ánh mỉm cười, hất vai Tống Vy một cái: “Vy Vy, nghe thấy chưa? Người tổ chức vừa mới nói lại có người đắc tội bà Đường đó, xem ra ông ta cũng kinh nghiệm quá chứ, chỉ cần tổng giám đốc Đường xuất hiện ở đây, tức là có người lại đắc tội cậu.”
Tống Vy liếc mắt: “Im lặng, nghe xem Hạo Tuấn nói thế nào đã.”
Trần Châu Ánh gật đầu lia lịa, ngậm miệng không nói gì.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Julian đang run bần bật.
Người tổ chức hướng mắt nhìn theo, lập tức hiểu ra, hỏi: “Tổng giám đốc Đường, là cô ta sao?”
“Sáng nay, vợ của tôi và bạn của em ấy tới đây giao bản vẽ thiết kế, lúc tới trước của hội quán đã bị người hắt cho hai xô nước đá, mục đích của kẻ đó là muốn hủy hoại bản thiết kế của vợ tôi, khiến cô ấy không nộp bài được, từ đó bị loại khỏi cuộc thi.” Đường Hạo Tuấn hé đôi môi mỏng, lạnh lùng nói.
Sắc mặt Người tổ chức nghiêm lại: “Có chuyện này ư?”
“Tất nhiên rồi, vì vậy tôi và Vy Vy mới xuất hiện vào phút cuối cùng.” Trần Châu Ánh đáp lời.
Người tổ chức quay sang nhìn Julian, khuôn mặt cô ta ngày càng trắng bệch, ông ta hỏi: “Tổng giám đốc Đường, là do cô ta làm sao?”
“Đúng vậy, tuy phòng làm việc của cô ta không gắn camera, nhưng ngoài hành lang thì có, chính mắt tôi đã nhìn thấy cảnh cô ta đặt hai xô nước đá vào hai cái chậu cùng màu trong đoạn video trích ra từ camera chỗ hành lang, bây giờ tôi đã tìm thấy hai cái xô đó, sau khi kiểm tra kỹ càng, phía trên vẫn còn dấu vân tay của cô ta.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.
Video từ camera cộng thêm dấu vân tay, vầy đã đủ định tội cho Julian rồi.
Julian ngã ngửa ra đất, môi giật giật, như muốn nói gì đó, nhưng tính cách của cô ta vô cùng quái gở, ngày thường cũng trầm mặc ít nói, nên dù bây giờ lời đã tới khóe miệng cũng chẳng thể thốt ra.
Đặc biệt là ánh nhìn của mọi người đã khiến lòng cô ta càng thêm khẩn trương và nhục nhã, càng không nói nên lời.
“Tôi biết rồi tổng giám đốc Đường, tôi sẽ giải quyết chuyện này thật tốt, tuyệt đối không khiến anh thất vọng.” Người tổ chức lạnh lùng nhìn Julian ngã ngồi trên đất, nói. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đường Hạo Tuấn vuốt cằm: “Được, tôi giao cô ta lại cho ông.”
“Xin Tổng giám đốc Đường cứ yên tâm.” Người tổ chức đẩy gọng kính.
Đường Hạo Tuấn quay sang nhìn các nhà thiết kế khác, cất cao giọng: “Hẳn các người đã nhìn thấy kết cục của Julian rồi nhỉ, tôi hy vọng các người lấy đó làm gương, đừng vì chút tâm tư xấu xa trong lòng mà làm ra chuyện giống vậy, nếu không, chẳng những sự nghiệp của các người bị hủy hoại, quốc gia sau lưng các người cũng sẽ vì thế mà cảm thấy hổ thẹn.”
Tạm dừng vài giây, anh nói tiếp: “Tôi hỵ vọng mọi người nhớ kỹ lời tôi nói, nếu tôi lại phát hiện có kẻ nào to gan chơi xấu vợ tôi, hoặc là các nhà thiết kế khác để giành chức quán quân, vậy đừng trách tôi sao không hạ thủ lưu tình!”
Nói xong, ánh mắt của anh lướt qua nhà thiết kế da đen tên jason kia, trong mắt hiện rõ vẻ sâu xa.
Jason trực tiếp cúi đầu thật thấp, không dám nói lời nào.
Anh ta biết thân phận của người đàn ông mang dòng máu đông phương này không hề đơn giản, ngoài mặt là đang cảnh cáo tất cả mọi người, nhưng mục tiêu của anh lại chính là anh ta.
“Dẫn đi!” Đường Hạo Tuấn thu tầm mắt về, quay sang người tổ chức.
Người tổ chức gật đầu, sau đó dẫn Julian rời đi.