CHƯƠNG
Từ đầu tới cuối, Julian chưa từng mở miệng cầu xin cho mình, tính cách cô độc khiến cô ta không thể thốt ra lời van nài.
Vì thế cũng chỉ có thể ngoan ngoan đi chịu phạt.
Sau khi trải qua chuyện lần này, các nhà thiết kế vốn đang dao động cũng dần trở nên yên tĩnh lại.
Đặc biết là mấy người đang tính toán ra tay, tất cả đều lặng lẽ gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Còn mấy nhà thiết kế vốn không có ý xấu gì, hơn nữa còn đang lo sẽ có người chơi xỏ mình cũng vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì có lời này của Đường Hạo Tuấn, bọn họ cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
“Vy Vy, người đàn ông của cậu thật đẹp trai quá đi!” Trần Châu Ánh kéo tay Tống Vy, cảm thán một câu.
Tống Vy mỉm cười: “Đúng vậy, anh ấy rất tuấn tú.”
Cô vần còn nhớ như in lúc mình mới về nước, bị Tống Huyền đổ tội ăn trộm vòng cổ của Mạc Vân, khi ấy, rõ ràng cả hai vẫn chưa quen nhau, nhưng anh vẫn ra mặt giúp cô.
Thế nên, một người đàn ông thiện lương, biết giữ mình, không làm xằng làm bậy như anh, sao có thể không đẹp trai chứ.
“Được rồi, các cậu có thể đi rồi.” Đường Hạo Tuấn phất tay, ra hiệu cho nhóm vệ sĩ đang đứng canh chỗ cửa lùi lại.
Nhưng những nhà thiết kế còn ở hiện trường lại không đi.
Ông lớn vẫn còn ở đây, sao họ có thể vượt mặt đi trước được.
Tống Vy nghe thấy lời lẩm bẩm của Tina kế bên thì mím môi cười, sau đó khoác lấy cánh tay Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, chúng ta đi trước đi.”
Đường Hạo Tuấn nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”
Vừa dứt lời, anh lập tức kéo cô bước ra cửa, Trần Châu Ánh lẽo đẽo theo sau.
Sau khi ba người đi khỏi, những nhà thiết kế khác mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó kết bạn ra về.
Trên xe, Tống Vy nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, cất giọng nói: “Em không ngờ anh sẽ đích thân chạy tới đây.”
“Vợ anh bị người ta ức hiếp, thân là chồng em, anh đương nhiên phải ra mặt làm chỗ dựa cho em rồi.” Đường Hạo Tuấn sờ bụng cô, nói nhỏ.
Tống Vy cảm thấy vô cùng ấm áp: “Chồng ơi, anh tốt với em quá.”
“Giờ mới biết sao?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày, cố ý trêu cô.
Tống Vy nghiêng đầu, tựa vào ngực anh: “Không phải, em đã biết từ rất lâu rồi, trên thế giới này không một ai đối xử với em tốt hơn chồng hết.”
Đường Hạo Tuấn vô cùng hưởng thụ những lời này của cô, cằm anh khẽ hếch lên, khóe miệng cong cong, có thể thấy lúc này tâm trạng của anh đang rất tốt.
Bấy giờ, di động của Đường Hạo Tuấn bỗng vang lên.
Tống Vy không làm phiền anh nghe điện thoại, vội lùi ra khỏi ngực anh.
Đường Hạo Tuấn lấy di động ra, thấy người gọi tới là Trình Hiệp thì vội vàng đưa lên tai: “Chuyện gì?”
“Giám đốc, vừa nãy nhà trẻ mồ côi trong nước vừa gọi điện cho tôi, nói có gia đình muốn nhận nuôi Lâm Đông Đông.” Trình Hiệp trả lời.
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Nhận nuôi Lâm Đông Đông?”
“Đúng vậy.” Trình Hiệp gật đầu.
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, có chuyện gì hả?”