CHƯƠNG
Tống Vy gọi cô ấy lại: “Không vội, sắp trình diễn rồi, cô qua đó chỉ lãng phí thời gian, đợi trình diễn xong rồi nói, có camera giám sát ở đây, còn sợ gì?”
“Đúng vậy.” Hạ Bảo Châu cũng gật đầu đồng ý với Tống Vy.
Trần Châu Ánh chỉ đành dừng bước quay lại.
Tống Vy mở túi lễ phục thật sự: “Được rồi, trang điểm cho Châu Châu trước, Châu Ánh, cô làm tóc.”
“Được.” Trần Châu Ánh gật đầu.
Ba người bắt đầu chuẩn bị công việc.
Mà trong phòng trang điểm, Anna và Lase nhìn đồng hồ.
“Còn mười lăm phút là trình diễn rồi, họ còn chưa quay lại, vậy lễ phục này há chẳng phải không có chỗ dùng sao?” Lase nhìn thời gian, có chút lo lắng nói.
Anna uống cà phê, không cho là vậy: “Không có chỗ dùng cũng không sao, họ không về kịp trước khi trình diễn đối với chúng ta cũng là chuyện tốt, dù sao muộn rồi cũng sẽ bị loại!”
“Cô nói cũng đúng.” Lase gật đầu.
Lúc này, cửa phòng trang điểm mở ra, nhân viên công tác từ ngoài đi vào: “Làm phiền một chút, nhà thiết kế Tống phái tôi tới, người mẫu của cô ấy vừa ngã, đang trong phòng y tế, cho nên kêu tôi đến lấy lễ phục và trang sức tới phòng y tế, trang điểm cho người mẫu của cô ấy, xin hỏi lễ phục và trang sức của cô Tống ở đâu?”
Nghe thấy lời này, Anna và Lase nhìn nhau.
“Họ thế mà lại không muộn!” Lase cắn môi, không cam lòng nói.
Anna cười lạnh một tiếng: “Vậy thì sao, đừng quên, dù không muộn, chỉ cần người mẫu của họ xấu mặt trên sàn T, điểm số của họ sẽ thành số một đếm ngược, cũng sẽ bị loại.”
“Không sai.” Lase lập tức cười, chỉ vào ghế trước mặt: “Ở đây.”
“Vâng, làm phiền rồi.” Nhân viên công tác cười bước tới, nhấc túi rời đi.
Tina chợt gọi anh ta lại: “Đợi chút.”
Nhân viên công tác dừng bước.
Tina đi tới, đè thấp giọng nói: “Giúp tôi báo với họ một tiếng, lễ phục có lẽ có vấn đề.”
Nhân viên công tác nghe vậy, mắt lóe lên tinh quang, sau đó cười gật đầu: “Tôi biết rồi, vậy tôi đi trước.”
“Đi thong thả.” Tina ừ một tiếng, nhường đường.
Lúc cô ấy xoay người trở về vị trí của mình, Anna bỗng giữ lấy cánh tay cô ấy: “Vừa nãy cô nói gì với người đó?”
Tina nghiêng mặt nhìn tay Anna, mặt lạnh tanh rút tay ra: “Không có gì.”
“Cô…” Anna còn muốn nói gì, Lase kéo cô ta ra: “Được rồi, đừng hỏi nữa, hỏi cho lắm chỉ bại lộ bản thân.”
“Cô cho rằng cô ta không nghi ngờ chúng ta sao?” Anna khinh thường cười nói.
Lase sững sờ: “Cô nói cô ta vừa rồi…”
“Vừa rồi lúc ra tay, tôi liền phát hiện người phụ nữ này cứ vô tình cố ý nhìn về chỗ chúng ta vài lần, cho nên tôi nghi ngờ cô ta nhất định biết chúng ta đã làm gì.” Anna híp mắt.
Lase có chút lo lắng: “Vậy làm sao đây?”