CHƯƠNG
“Cách chỉ có một, chính là xử lý cô ta, nhưng bây giờ không được, đợi lát nữa trình diễn xong rồi nói.” Sắc mặt Anna âm hiểm.
Lase gật đầu: “Cũng chỉ có thể vậy.”
Cô ta nhìn sang Tina, đáy mắt lóe lên áy náy.
Trước nay cô ta chưa từng định ra tay với Tina, chủ yếu là thực lực của Tina yếu hơn cô ta một chút.
Mà Tống Vy thì không vậy, thực lực của cô không kém hơn cô ta, thậm chí còn mạnh hơn cô ta, lại còn trẻ, quan trọng nhất là thân phận của chồng cô không đơn giản, có thể ảnh hướng tới phía tổ chức cuộc thi.
Lỡ Tống Vy kêu chồng mình mở cửa sau để thắng cuộc thi, vậy thì đám người bọn họ căn bản không có cửa thắng.
Cho nên, cô ta lựa chọn ra tay với Tống Vy, ngoại trừ nguyên nhân thực lực của bản thân cô, thì chính là vì bối cảnh của cô.
Để ngăn cản Tống Vy lợi dụng sức mạnh tư bản thắng quán quân, cô ta chỉ có thể giải quyết cô trước, tin rằng những người có lòng riêng khác, nguyên nhân lớn nhất nhìn trúng Tống Vy cũng là vì vậy.
Cách vách, nhân viên công tác đưa túi cho Tống Vy.
Tống Vy nhận lấy, vừa muốn cảm ơn.
Nhân viên công tác đã nói với cô những lời của Tina.
Tống Vy nghe xong cười cười: “Cảm ơn, tôi biết rồi, phiền anh quá.”
“Phu nhân không cần khách sáo.” Nhân viên công tác khẽ khom người, xoay người rời đi.
Tống Vy đóng cửa.
Trần Châu Ánh nhận túi trong tay cô: “Tôi nghe rồi, con người Tina thật sự không tệ, chỉ là không biết hai cô nàng kia rốt cuộc đã ra tay gì ở đây.”
Lúc họ xem camera giám sát, do có một người đặc biệt che chắn, cho nên họ nhìn không thấy Lase và Anna đã làm gì với lễ phục và trang sức trong túi.
“Nhìn xem không phải biết rồi sao.” Hạ Bảo Châu đã trang điểm, thay lễ phục và đeo trang sức xong, đi tới, vươn tay muốn thò vào trong túi.
Tống Vy vội ngăn cản: “Châu Châu, dừng tay.”
Tay của Hạ Bảo Châu còn chưa đưa vào, bất giác thu lại: “Sao vậy?”
Trần Châu Ánh cũng nhìn cô.
Tống Vy mím môi đáp: “Mặc dù Anna và Lase nhằm vào tớ và Châu Ánh, nhưng người mặc lễ phục đeo trang sức là Châu Châu cậu, lỡ họ để côn trùng có độc trên đó, hoặc tẩm mấy thứ mẫn cảm với da, cậu đụng vào thì sẽ không lên sàn T được.”
“Không sai.” Bị Tống Vy nói vậy, Trần Châu Ánh cũng phản ứng lại: “Châu Châu, cô đừng đụng vào, bọn họ không biết trang sức và lễ phục trong túi không phải cái cô thật sự phải mặc, cho nên mới ra tay với nó, tôi nghĩ, mục đích của họ rất có khả năng chính là muốn cô không lên được sàn T, hoặc xảy ra ngoài ý muốn trên sàn, như vậy, tôi và Vy Vy sẽ không lấy được điểm cao, đương nhiên sẽ bị loại.”
“Họ quá ác độc rồi!” Hạ Bảo Châu vô cùng tức giận.
Tống Vy xoa trán: “Được rồi, đừng giận, Châu Ánh, cũng tới giờ rồi, cô dẫn Châu Châu đến sau màn sàn T chuẩn bị trình diễn đi, tôi đưa cái này cho Hạo Tuấn, để anh ấy tìm người nhìn xem rốt cuộc có gì.”
“Được.” Trần Châu Ánh gật đầu.
Ba người phân công hợp tác.
Tống Vy nhấc túi đến phòng nghỉ, tìm Đường Hạo Tuấn và hai đứa bé.