CHƯƠNG
Hai ngày nay, cũng không biết tổ trường này phát điên cái gì, vậy mà sắp xếp lượng công việc gấp mấy lần cho cô ta, nếu cô ta không làm xong, còn muốn đuổi cô ta ra khỏi tập đoàn.
Vì để sau này còn có thể nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, cô ta cắn răng làm những chuyện này, nhưng tổ trường này lại cố ý làm khó cô ta, cứ nói cô ta làm không đủ sạch không đạt tiêu chuẩn, bắt cô ta làm lại.
Tóm lại hai ngày nay, tổ trường này mang tới bóng ma tâm lý rất lớn cho cô ta, khiến cô ta nhìn thấy tổ trưởng này là vô thức có chút sợ hãi.
“Nghe thấy thì tốt, bây giờ còn không lau nhanh lên, sau khi lau sạch những cái ghế này, phủ lên bao ghế, lát nữa khách khứa sẽ đến.” Tổ trưởng nói xong thì xoay người trở về vị trí vừa rồi, chỉ huy những người khác.
Giang Vân Khê nhìn chiếc giẻ lau trong tay, ấm ức đến mức mắt đỏ hoe.
Những người này quá đáng quá rồi, cô ta là ân nhân cứu mạng của tổng giám đốc, bọn họ vậy mà đối xử với cô ta như vậy.
Đợi đấy, sẽ có một ngày, cô ta sẽ khiến bọn họ hối hận khi đã đối cô ta như vậy, bọn họ ngày hôm nay từng ức hiếp cô ta, sau này muốn lấy lòng cô ta cũng không lấy lòng được.
Giang Vân Khê khịt mũi, dùng giẻ lau lau mạnh trên ghế như trút giận.
Cùng lúc này, trong phòng trang điểm, Tống Vy đã makeup xong.
Giang Hạ và Hạ Bảo Châu Trần Châu Ánh hợp lực đẩy giá váy cưới ra.
“Vy Vy, thời gian sắp đến rồi, nên thay váy cưới rồi.” Giang Hạ chỉ vào váy cưới, mỉm cười nói với Tống Vy
Tống Vy nhìn chiếc váy cưới quen thuộc đó, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, đẹp đến khó tả.
Đừng nói đàn ông, phụ nữ nhìn còn ngây người.
Ba người Giang Hạ không phải là như vậy sao?
Khi Tống Vy đứng dậy, chuẩn bị đi qua mặc váy cưới, có người gõ cửa phòng trang điểm.
“Ai?” Hạ Bảo Châu đi tới, mở cửa ra một khe hở, thông qua khe hở kiểm tra bên ngoài.
Nhìn thấy người bên ngoài thì kinh ngạc thốt lên thành tiếng: “Sếp Đường?”
Tống Vy nghe thấy cách gọi này, vô thức xoay người: “Hạo Tuấn đến rồi sao?”
Hạ Bảo Châu gật đầu, sau đó hoàn toàn mở cửa ra: “Sếp Đường sao đột nhiên tới rồi?”
Đường Hạo Tuấn không có để ý cô ta, mà trực tiếp vượt qua cô ta, nhìn sang Tống Vy trong phòng trang điểm.
Gương mặt Tống Vy đã được trang điểm hết sức tinh tế, tóc cũng được tạo kiểu.
Tuy quần áo trên người còn chưa thay, nhưng đã rất đẹp rồi.
Có thể tưởng tượng, sau khi mặc váy cưới lên, cô sẽ đẹp đến mức nào.
“Anh đến xem các em chuẩn bị như thế nào rồi.” Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn lập tức nhìn chằm chằm Tống Vy không rời đi được, yết hầu chuyển động, giọng nói khàn khàn.
Ba người Giang Hạ thấy vậy thì cười trộm.
“Tôi thấy, sếp Đường anh là không đợi được muốn nhìn Vy Vy mặc váy cưới.” Giang Hạ trêu đùa.
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn cô ấy, ngược lại cũng không phủ nhận.
Giang Hạ thấy vậy, vẫy tay với Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh: “Nếu sếp Đường đã đến, vậy các chị em, chúng ta ra ngoài đi, trả lại nơi này cho hai vợ chồng bọn họ.”
“Được.” Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu đồng loạt gật đầu.
Sau đó ba người cười vui vẻ rời khỏi phòng trang điểm.