CHƯƠNG
Trong phòng trang điểm chỉ còn lại hai người Đường Hạo Tuấn và Tống Vy.
Đường Hạo Tuấn cất bước đi về phía cô.
Anh đã thay lễ phục chú rể, tóc cũng vuốt ra sau, lộ ra vầng trán nhẵn bóng, khí thế cả người vô cùng cường thế trưởng thành.
“Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, anh không ở đại sảnh đợi em, đến đây làm gì?” Tống Vy nhìn người đàn ông nói.
Anh đưa tay ôm lấy cô: “Nhớ em rồi, cho nên qua xem em.”
Tống Vy dở khóc dở cười: “Chúng ta đâu phải rất lâu không gặp, có cần thiết như vậy không?”
“Đương nhiên.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy trợn mắt bất lực: “Được rồi, có điều anh bây giờ đã nhìn rồi, mau ra ngoài đi, em còn thay váy cưới.”
“Anh thay giúp em.” Nói rồi, Đường Hạo Tuấn đi về phía chiếc váy cưới, chuẩn bị lấy chiếc váy từ trên giá xuống.
Đường Hạo Tuấn nhìn dáng vẻ tích cực này của anh, không nhịn được mà nheo mắt lại.
Người này chắc không phải là đến để giúp cô mặc váy cưới đấy chứ?
Cô càng nhìn càng cảm thấy như vậy.
Có điều thôi vậy, anh thích là được.
Ai kêu anh là chồng cô, được chiều.
Tống Vy mỉm cười lắc đầu, sau đó nhấc chân đi tới.
Váy cưới rất nặng, muốn tự mình mặc, thật ra rất khó, buộc phải có người giúp mặc.
Vốn trước đó là quyết định để ba người Giang Hạ mặc giúp, nhưng bây giờ chỉ có Đường Hạo Tuấn, sức của đàn ông lớn, dưới sự giúp đỡ của một mình anh, Tống Vy cũng rất nhanh đã mặc được váy cưới.
Lần này cô trang điểm cô dâu, làm tóc, rồi mặc váy cưới lên, mức độ xinh đẹp hơn cả lần trước.
Dù sau lần trước, cô không có trang điểm như vậy, cũng không có làm tóc như này, đẹp thì đẹp, nhưng chung quy thiếu một chút ý vị.
Bây giờ thì khác, Tống Vy ở trong mắt Đường Hạo Tuấn, giống như nàng tiên nữ trên trời, khiến anh không nhịn được lần nữa ôm cô vào lòng, ôm rất chặt, giống như sợ cô ngay sau đó sẽ bay đi.
Tống Vy cảm nhận được sự sợ hãi của anh, tuy không biết anh đang sợ cái gì, nhưng cũng không hỏi, mà khẽ vỗ lưng của anh, an ủi không lời.
Trôi qua hai phút, Đường Hạo Tuấn cuối cùng cũng khôi phục bình thường, cũng biết người phụ nữ trước mắt là vợ của anh, là người phụ nữ sẽ ở bên anh suốt đời, căn bản sẽ không đột nhiên bay đi mất.
Anh khẽ buông cô ra, nhìn kỹ cô một lúc: “Còn thiếu cái gì đó.”
“Khăn trùm đầu.” Tống Vy mỉm cười nhắc nhở anh.
Đường Hạo Tuấn hiểu ra, nhìn xung quanh, tìm kiếm khăn trùm đầu.
Tống Vy chỉ về phía sô pha đằng sau, Đường Hạo Tuấn xoay người, nhìn thấy khăn trùm đầu để trên sô pha, đi tới cầm nó lên, sau đó cài nó lên đầu cô theo sự chỉ dẫn của Tống Vy.
Khăn trùm đầu rất dài, hơn nữa hai tầng, tầng trên tương đối ngắn, dài tới thắt lưng, mà tầng dưới lại dài quét đất, dài hơn đuôi váy cưới, trùm lên cả đuôi váy.