CHƯƠNG
“Nhớ rồi ạ, mẹ nuôi!” Hai đứa trẻ nghiêm túc gật đầu, sau đó dưới sự dẫn dắt của Hạ Bảo Châu, chạy lên đằng trước cách Tống Vy và Đường Hạo Tuấn -m, bắt đầu rải hoa.
Mà Tống Vy khoác cánh tay của Đường Hạo Tuấn, dưới cơn mưa hoa, từ từ đi về phía đại sảnh giáo đường.
Lúc này đại sảnh giáo đường đã ngồi kín khách, có Tống Kim, Kiều Phàm, Mạnh Ngọc và một vài nhà thiết kế Tống Vy có quan hệ không tồi ở trong giới thiết kế.
Những người khác, cơ bản đều là bạn làm ăn của Đường Hạo Tuấn.
Những người này nhìn thấy cô dâu chú rể xuất hiện thì đều đứng dậy bắt đầu vỗ tay.
Tống Vy bước trên con đường đi về phía cha xứ, vừa mỉm cười, cũng vừa đánh giá những khách khứa này.
Tống Kim và Mạnh Ngọc là thật lòng chúc phúc cô và Hạo Tuấn, tuy trên mặt Kiều Phàm nở nụ cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.
Tống Vy thấy anh ta như vậy, không nhịn được thở dài.
Anh ta vẫn chưa từ bỏ được cô sao?
Có điều Tống Vy cũng không chú ý nhiều Kiều Phàm, rất nhanh lại di chuyển ánh mắt, chuyển sang khách ở một bên khác.
Bên này có Mạc Vân.
Mạc Vân mặc một bộ lễ phục lệch vai màu phấn hồng, trang sức trên người và makeup trên mặt cũng khá kỹ lưỡng, không giống như trước kia, bất luận là ở bữa tiệc hay bình thường, Mạc Vân đều hận không thể đeo tất cả trang sức đáng tiền lên người.
Đương nhiên, cũng không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là cô thật sự nhìn thấy sự chúc phúc trên mặt Mạc Vân, không phải là loại giả tạo kia, mà là sự nghiêm túc, chân thành.
Mạc Vân là thật sự đang chúc phúc cô và Đường Hạo Tuấn, hơn nữa trước kia trên mặt Mạc Vân luôn lộ sự kiêu ngạo và lệ khí, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không có, chỉ còn lại sự thoải mái.
Do đó có thể thấy, điều Đường Hạo Tuấn nói là thật, Mạc Vân thật sự thay đổi rồi.
Đang suy nghĩ, ánh mắt của Tống Vy bỗng chạm vào Mạc Vân.
Mạc Vân dường như có hơi không quen, biểu cảm trên mặt trở nên cứng đờ hơn, động tác vỗ tay cũng chậm lại.
Tống Vy biết Mạc Vân chắc còn nghĩ chuyện trước đây, không biết làm sao tiếp xúc với cô.
Vì vậy cô bèn chủ động gật đầu mỉm cười với Mạc Vân, nụ cười mang theo sự thân thiện.
Mạc Vân dường như cảm nhận được rồi, sắc mặt căng cứng lập tức thả lỏng, cũng mỉm cười với cô, sau đó lại tiếp tục vỗ tay.
Tuy sự trao đổi của hai người ngắn ngủi, nhưng cũng bị Đường Hạo Tuấn nhìn thấy.
Đường Hạo Tuấn bóp tay của Tống Vy: “Em và Mạc Vân làm hòa rồi?”
Tống Vy mỉm cười: “Em và cô ta trước giờ không có quan hệ gì sâu thì lấy đâu ra làm hòa? Chỉ là nút thắt trước kia được tháo gỡ mà thôi, nhưng không đại biểu em và cô ta sau này sẽ là bạn.”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Như vậy khá tốt.”
“Có điều sự thay đổi của Mạc Vân quả thật khá lớn.” Tống Vy lại nói một câu.