CHƯƠNG
Nhưng như vậy lại, hiệu quả thị giác mang lại mới càng đẹp đến chấn động.
“Đẹp!” Đường Hạo Tuấn lùi lại một bước, ánh mắt nóng bỏng tán thưởng cô dâu trước mắt.
Tống Vy cầm bó hoa, mỉm cười với anh: “Anh cũng rất đẹp trai.”
Đang nói, phòng trang điểm có người gõ cửa, bên ngoài truyền đến tiếng của Giang Hạ: “Vy Vy, sếp Đường, thời gian đến rồi, nên ra ngoài rồi!”
Tống Vy đáp lại: “Đến đây.”
Bọn họ chỉ là tổ chức một đám cưới đơn giản và khiêm tốn, cho nên trò chơi khuấy động kiểu chặn cửa gì đó đều hủy hết nên không có gì cả.
Đầu tiên là không cần thiết, thứ hai là người không đủ, còn không bằng trực tiếp để chú rể đến đón cô dâu, sau đó cùng nhau đi về phía đại sảnh.
Đường Hạo Tuấn chìa tay về phía Tống Vy: “Đi thôi.”
Tống Vy nhìn bàn tay lớn của anh, mỉm cười đưa tay của mình lên, đặt vào tay anh.
Đường Hạo Tuấn nắm lấy tay của cô.
Bàn tay của cô mềm mại không xương, bóp rất đã.
Đường Hạo Tuấn cứ vậy nắm tay của Tống Vy, đi ra khỏi phòng trang điểm.
Bên ngoài phòng trang điểm, ba người Giang Hạ, còn cả hai anh em Tống Hải Dương Tống Dĩnh Nhi đều đang đợi.
Nhìn thấy cặp cô dâu chú rể này đi ra, cùng lúc bị vẻ đẹp mà cho ngây người tại chỗ, một lúc lâu mới hoàn hồn.
“Đẹp quá, Vy Vy, cậu rất đẹp!” Giang Hạ kích động nắm chặt lòng bàn tay nói.
Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu cũng vội gật đầu: “Trước đó chưa thay váy cưới đã đẹp như vậy rồi, bây giờ mặc váy cưới lên, càng đẹp tới nghẹt thở.”
“Đúng thế, sếp Đường, anh thật có phúc.” Hạ Bảo Châu giơ ngón tay cái về phía Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn tâm trạng vui vẻ nở nụ cười với cô: “Tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi.”
“Sếp Đường thật tuyệt vời, sếp Đường và Vy Vy ân ái cả đời, hạnh phục trọn đời.” Hạ Bảo Châu lại tiếp tục chúc.
Môi của Đường Hạo Tuấn cong lên: “Gấp ba.”
Hạ Bảo Châu hạnh phúc tới mức suýt nữa ngất đi.
Giang Hạ và Trần Châu Ánh thấy vậy, cũng cười hi hi mở miệng: “Vậy sếp Đường, chúng tôi có không?”
“Có, lát nữa đi tìm Trình Hiệp.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
“Yeah, tốt quá rồi, cảm ơn sếp Đường!” Hai người vui vẻ vỗ tay.
Tống Vy nhìn thấy bọn họ vui vẻ như vậy thì mỉm cười theo.
Tống Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương ngẩng cái đầu nhỏ lên, chớp mắt nhìn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
“Mẹ, mẹ thật xinh đẹp.” Hai mắt của Tống Dĩnh Nhi sáng bừng, nói.
Tống Hải Dương đúng đúng hai tiếng: “Còn cả ba cũng rất đẹp trai.”
“Phải, vừa rồi khi sếp Đường và Vy Vy vừa bước ra thì tôi cảm thấy nhìn thấy một đôi cặp tiên đồng ngọc nữ, chỉ bàn về ngoại hình, không có ai hợp nhau hơn hai người.” Hạ Bảo Châu khen.
Tống Vy nhìn hai đứa trẻ mặc vest nhỏ và váy tiểu công chúa, trái tim hòa tan.
Khi tiếng chuông vang lên, Giang Hạ vội vàng cầm hai làn hoa nhỏ đưa cho hai đứa trẻ: “Mau, các con yêu, ba mẹ của con phải vào sân rồi, các con đi ở trước mặt bọn họ, cả đoạn đường rải hoa nhớ chưa?”