CHƯƠNG
Mà ba chiếc thuyền cứu sinh kia, đã lên đường trước lúc xế chiều, lúc này khẳng định đã đến những đảo không người, dù không biết tình huống những vệ sĩ kia tìm hiểu thế nào, trên những đảo không người kia, có tung tích Tống Vy không.
Đang suy nghĩ, phòng của Đường Hạo Tuấn trên du thuyền bị gõ.
Anh mím môi ngẩng đầu lên: “Vào đi.”
Trình Hiệp đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc, thuyền cứu hộ số một gửi tin tức, đảo không người số một không có dấu tích có người sinh sống.”
Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, ánh mắt trở nên u ám, rất lâu sau miệng mới khẽ mở, nói: “Tôi biết rồi, những hòn đảo không có người còn lại thì sao?”
“Vẫn đang tìm kiếm.” Trình Hiệp trả lời.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Ừ, đi đi, có tin tức gì thì lập tức báo với tôi.”
“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu, đi ra ngoài.
Đối với việc không có tin tức của Tống Vy trên hòn đảo hoang thứ nhất, thực ra từ đầu Đường Hạo Tuấn đã chuẩn bị tâm lý rồi, dù sao mọi chuyện sao có thể thuận lợi như vậy chứ, vừa đi tìm đã tìm thấy Tống Vy.
Nhưng khi thật sự nghe thấy không tìm thấy tin tức của Tống Vy trên hòn đảo hoang thứ nhất, trong lòng anh vẫn rất thất vọng.
Hít một hơi thật sâu, Đường Hạo Tuấn đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời đêm đen như mực và nhìn biển cả vô biên ở bên ngoài, đôi môi mỏng mím chặt lại.
Tống Vy, rốt cuộc em đang ở đâu?
Trên hòn đảo của Đường Hạo Minh.
Tống Vy cũng đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh biển ở bên ngoài, trên mặt không có một chút biểu cảm gì.
Đã ba ngày rồi.
Cô đã ở trên hòn đảo này ba ngày rồi.
Ba ngày nay, cũng không biết mấy người Hạo Tuấn thế nào rồi.
Hạo Tuấn chắc chắn đang điên cuồng đi tìm cô, còn có Hải Dương và Dĩnh Nhi.
Nắm chặt rèm cửa ở bên cạnh, Tống Vy sụt sịt, vành mắt đỏ lên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Bây giờ cô thật sự rất sợ hãi, sợ không biết lúc nào Đường Hạo Minh sẽ ra tay với cô, còn có Lâm Giai Nhi.
Mặc dù Đường Hạo Minh đã đảm bảo, sẽ không giúp Lâm Giai Nhi, để mặc cô muốn hành hạ Lâm Giai Nhi như thế nào thì hành hạ.
Nhưng ở đây cũng xem như là địa bàn của Lâm Giai Nhi, cô muốn làm gì Lâm Giai Nhi, thật sự chưa chắc sẽ thành công.
Nói không chừng Lâm Giai Nhi muốn đối phó với cô, ngược lại sẽ dễ dàng hơn một chút.
Nên cô cũng không biết lúc nào Lâm Giai Nhi sẽ ra tay với cô.
“Đường Hạo Tuấn, em rất nhớ anh.” Tống Vy cúi đầu, nhỏ giọng khóc nức nở.
Phía sau, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người cao lớn đi vào.