CHƯƠNG
Người kia bước rất khẽ, Tống Vy lại một lòng chìm vào trong nỗi nhớ với Đường Hạo Tuấn và bọn trẻ, không cảm giác được phía sau có người lớn.
Đến tận khi hai cánh tay đưa về phía eo cô, ôm cô vào lòng, cô mới chợt giật mình, hoàn hồn lại, vội vàng gạt hai cánh tay ở trên eo ra, chạy sang bên cạnh.
Sau khi chạy sang bên cạnh, Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, vừa cảnh giác vừa tức giận nhìn Đường Hạo Minh: “Anh vào đây lúc nào!”
Đường Hạo Minh có chút tiếc nuối nhìn hai tay của mình.
Cảm xúc lúc nãy ôm cô gái kia rõ ràng vẫn lưu lại trên tay anh ta, mềm mại, đưa tay lên ngửi, bên trên vẫn còn một chút hương thơm vẫn còn lưu lại.
Đường Hạo Minh không nhịn được mà hít một hơi, sau đó tiếc nuối đút tay vào túi quần.
Thật đáng tiếc, cô phản ứng nhanh như vậy, anh ta vẫn chưa ôm đủ.
“Lúc em nói nhớ Đường Hạo Tuấn, tôi đã đi vào rồi.” Đường Hạo Minh dựa vào tấm cửa kính của chiếc cửa sổ sát đất, cười như không cười nhìn Tống Vy.
Đồng tử của Tống Vy hơi co lại.
Lúc đó đã vào rồi!
“Anh đi vào, tại sao không lên tiếng!” Tống Vy cắn môi: “Cho dù ở đây là địa bàn của anh, nhưng bây giờ người trong phòng là tôi, anh…”
Cô vẫn chưa nói xong, đã bị Đường Hạo Minh ngắt lời: “Em cũng nói đây là địa bàn của tôi, đã là địa bàn của tôi, vậy tôi muốn đi đâu, tại sao phải báo cáo? Vy Vy, lời này của em có nhầm lẫn đó.”
Nói xong, anh ta đi đến chỗ cô.
Tống Vy thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Đứng lại, không được qua đây!”
Nhưng Đường Hạo Minh nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục đi đến gần cô.
Lông mày Tống Vy nhíu chặt lại, muốn chạy ra khỏi phòng.
Nhưng dường như Đường Hạo Minh đã sớm đoán được, ba bước thành hai đi qua, nắm lấy cánh tay cô, giữ cô lại.
Tống Vy đột nhiên bị kéo lại, trực tiếp ngã vào lòng anh ta.
Đường Hạo Minh thuận thế ôm chặt lấy cô.
Tống Vy ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt cùng với mùi nước hoa nam xa lạ, trong lòng vừa hoảng loạn vừa lo lắng, không ngừng giãy giụa: “Buông tôi ra, Đường Hạo Minh, anh buông tôi ra!”
Đường Hạo Minh sao có thể buông cô ra chứ, khó khăn lắm anh ta mới tóm được cô.
Đường Hạo Minh ôm chặt lấy eo Tống Vy, để mặc hai tay Tống Vy không ngừng giãy giụa, đánh vào ngực anh ta.
Mặc dù cô dùng lực rất lớn, đánh anh ta cũng rất đau, nhưng một chút đau đớn này anh ta vẫn có thể chịu đựng được, đương nhiên sẽ càng sẽ không buông cô ra.
Đường Hạo Minh để mặt vào sát cổ, hít một hơi thật sâu: “Thật thơm, Vy Vy, trên người em thật thơm!”
Nghe thấy câu nói này, khuôn mặt Tống Vy đỏ lên, tức giận: “Đường Hạo Minh, anh đúng là không biết xấu hổ, anh buông tôi ra, buông tôi ra!”
Cô giãy giụa càng thêm kịch liệt.
Đường Hạo Minh suýt nữa thì không giữ được cô.
Nên Đường Hạo Minh dứt khoát đẩy ngã Tống Vy, đè cô trên mặt đất.