CHƯƠNG
“Dùng kính viễn vọng? Vậy nghĩa là mọi người cách đây không xa lắm?” Mắt Tống Vy sáng lên.
Trình Hiệp gật đầu: “Đúng vậy, nếu mợ chủ nhìn ra biển thì có lẽ sẽ thấy một vài thứ gì đó.”
“Được, để tôi xem thử.” Tống Vy đặt con ong xuống, nó cất cánh bay lên.
Cô vịn vào lan can rồi nhìn về phía chân trời. Quả nhiên cô thấy một thứ gì đó tại một nơi trên mặt biển, là cột thu lôi.
Là cột thu lôi của du thuyền, nói cách khác, là cột thu lôi của du thuyền của Đường Hạo Tuấn.
“Tôi nhìn thấy rồi, nhìn thấy cột thu lôi rồi.” Tống Vy xúc động muốn rơi nước mắt.
Trình Hiệp cười cười: “Đúng vậy, hơn nữa Tổng giám đốc đã nhìn thấy mợ chủ rồi.”
Trình Hiệp đứng sau Đường Hạo Tuấn rồi nói.
Đường Hạo Tuấn cầm kính viễn vọng, môi khẽ cong lên.
Trình Hiệp biết, chắc chắn anh đã nhìn thấy mợ chủ rồi nên mới cười như thế.
Nghe thấy thế, Tống Vy cực kỳ vui mừng, cô vội vẫy tay với cột thu lôi.
Tuy cô không nhìn thấy Hạo Tuấn nhưng chỉ cần Hạo Tuấn có thể nhìn thấy cô thì cô đã vui lắm rồi.
Quả thật, Đường Hạo Tuấn đã nhìn thấy Tống Vy vẫy tay với mình, nét cười trên môi càng lúc càng đậm.
Ngay sau đó, anh buông kính viễn vọng ra rồi vươn tay về phía Trình Hiệp.
Trình Hiệp hiểu ý anh, liền đưa máy tính bảng sang.
Đường Hạo Tuấn nhìn máy tính bảng trong tay rồi nói: “Là anh.”
“Em biết.” giọng Tống Vy hơi nghẹn ngào.
Đường Hạo Tuấn khẽ nhíu mày: “Đừng khóc, anh sẽ tới đón em sớm thôi.”
“Được.” Tống Vy gật đầu. “Em tin anh.”
Cô không hỏi anh sớm thôi là bao lâu.
Chỉ cần tin tưởng anh là đủ.
Đường Hạo Tuấn vươn tay lau nước mắt cho Tống Vy.
Dù Tống Vy không biết, dù anh cũng không thể lau được nước mắt nhưng Đường Hạo Tuấn vẫn cứ làm.
“Lúc nãy Đường Hạo Minh về đảo rồi.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy gật đầu: “Em biết, anh ta đang ở trong biệt thự.”
“Ừm, trực thăng của hắn vẫn còn trên đảo.” Đường Hạo Tuấn nói tiếp.
Vì trực thăng của Đường Hạo Minh bay từ hướng khác nên không phát hiện ra bọn họ đã ở gần đảo rồi.
Tống Vy ngạc nhiên: “Cái gì? Trực thăng của anh ta vẫn chưa đi? Nghĩa là lát nữa anh ta sẽ rời đi sao?”
Phải biết là trước đây Đường Hạo Minh không đi thì sau khi đưa anh ta trở về, trực thăng sẽ lập tức rời khỏi đảo.
Nhưng anh ta đã quay về được một lúc lâu rồi mà trực thăng vẫn còn ở đây.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng khả năng là thế.”
“Vậy em phải nghĩ cách giữ hắn ta lại!” Tống Vy nói: “Không thể để hắn ta rời đi.”