CHƯƠNG
“Không cần, em không cần phải làm gì cả, lỡ như bị thương thì sao, mà dù không bị thương thì cũng có thể sẽ đánh rắn động cỏ, cứ thuận theo tự nhiên đi.” Đường Hạo Tuấn không đồng ý.
Tống Vy cắn môi: “Nhưng nếu vậy thì hắn ta sẽ trốn thoát mất.”
“Không sao, bây giờ điều anh quan tâm chỉ là em. Chỉ cần em an toàn là đủ, sau này chúng ta bắt hắn cũng không muộn.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng nói.
Tống Vy cảm thấy trong lòng ấm áp: “Hạo Tuấn…”
“Đường Hạo Minh ra rồi, em đừng nói chuyện.” Đột nhiên, giọng của Đường Hạo Tuấn trở nên nghiêm trọng.
Tống Vy vội ngậm miệng, cô bỏ con ong vào túi rồi cúi đầu nhìn xuống.
Đường Hạo Minh đang đi tới chỗ đậu trực thăng.
Hình như anh ta cảm nhận được ánh mắt của Tống Vy, Đường Hạo Minh dừng chân rồi quay đầu lại, chạm mắt với cô.
Sau đó, anh ta cười.
Tống Vy mím môi, xoay người đi thẳng vào trong, sự chán ghét dành cho anh ta đã lên tới cực điểm.
Đường Hạo Minh liếc mắt, cũng không tức giận mà tiếp tục đi về phía trực thăng.
Bên trong phòng, Tống Vy lấy con ong ra.
Con ong lại bay lên cao, cái đầu nhỏ không ngừng chuyển động.
Tống Vy biết Đường Hạo Tuấn đang quan sát phòng của cô.
Ngay sau đó, đầu của con ong không xoay tròn nữa, Đường Hạo Tuấn hỏi: “Em sống ở đây sao?”
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Rất tốt.”
Xem ra Đường Hạo Minh không bạc đãi Tống Vy, thế thì anh yên tâm rồi.
“À mà, lúc nãy Đường Hạo Minh có phát hiện ra em không?” Đường Hạo Tuấn hỏi.
Tống Vy gật đầu: “Phát hiện rồi, nhưng bọn em không nói chuyện, hình như anh ta đi về chỗ đậu trực thăng.”
“Anh biết rồi, anh ta đã lên trực thẳng chuẩn bị rời đi rồi. Đợi hắn rời đi, anh sẽ lập tức tới chỗ em.” Đường Hạo Tuấn híp mắt.
Tống Vy thầm gật đầu thật manh. Cô rất kích động, cũng rất vui mừng.
Nhưng đồng thời cùng hơi tiếc nuối: “Nhưng Đường Hạo Minh lại thoát mất.”
“Không sao, vẫn còn Lâm Giai Nhi !” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.
So với Đường Hạo Minh, Lâm Giai Nhi mới là khối u độc hại nhất.
Vì Lâm Giai Nhi không chỉ là một trong những hung thủ giết hại ba mẹ anh mà cô ta còn xuống tay với Tống Vy và hai đứa con anh. Cô ta thậm chí còn đáng hận hơn Đường Hạo Minh.
Có thể nói, anh hận Lâm Giai Nhi còn hơn cả Đường Hạo Minh.
Chỉ cần bắt được Lâm Giai Nhi thì anh đã báo thù được cho ba mẹ, Tống Vy và hai đứa con rồi.
Tống Vy nghe được hận ý trong lời nói của Đường Hạo Tuấn. Mặt cô hơi sầm xuống: “Anh nói đúng, vẫn còn Lâm Giai Nhi , không bắt được Đường Hạo Minh nhưng xử lý được Lâm Giai Nhi thì cũng không bõ công.”