CHƯƠNG
Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy đi về phía giường, vừa đi, quần áo lần lượt rơi từng chiếc xuống đất trên đoạn đường hai người đi qua.
Giữa ban ngày, ở căn biệt thự của một người đàn ông khác, hai người điên cuồng tới cực điểm.
Ngoài tình yêu dành cho đối phương ra thì sự điên cuồng của bọn họ còn mang theo sự kí ch thích ở bên trong.
Dù sao ân ái trong biệt thự của Đường Hạo Minh- kẻ thù của mình thì ít nhiều gì cũng khiến anh ta cảm thấy ghê tởm, như vậy thì có thể không kí ch thích sao?
Màn đêm dần dần buông xuống.
Đường Hạo Tuấn ngồi ở đầu giường, Tống Vy nằm trong lòng anh, ngủ rất sâu.
Ban ngày cô đã quá mệt, cộng thêm sự căng thẳng tinh thần trong khoảng thời gian này, lúc này Đường Hạo Tuấn ở bên cạnh cô, cô đã có thể hoàn toàn thoải mái và đương nhiên ngủ cũng rất ngon.
Đường Hạo Tuấn ôm cô, bàn tay to vỗ nhẹ vào vai cô, dỗ dành cô như đang dỗ trẻ con.
Nhưng một tay khác của anh lại cầm điện thoại, gọi cho Trình Hiệp.
Lúc này Trình Hiệp đang ngồi trên boong tàu của du thuyền, câu cá đầy chán nản, nghe thấy tiếng điện thoại, anh ta lập tức bỏ cần câu xuống để nghe máy: “Tổng giám đốc.”
Tốt quá rồi, đại chiến giữa tổng giám đốc và mợ chủ cuối cùng cũng đã kết thúc.
Phải công nhận rằng, hai người này đúng là lâu thật, tới tận khi trời tối mới kết thúc.
Đường Hạo Tuấn ừm một tiếng trả lời: “Để lại mười vệ sĩ, còn tất cả rút hết lên du thuyền, lái du thuyền tới sau mực nước biển.”
“Gì ạ?” Trình Hiệp ngẩn ngơ, ánh mắt ngơ ngác không hiểu, vội vàng hỏi lại: “Tổng giám đốc, anh định làm gì vậy?”
“Đường Hạo Minh vẫn chưa biết chúng ta đã tìm được Tống Vy, hơn nữa còn bắt được Lâm Giai Nhi vậy nên có thể anh ta sẽ quay lại.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt nói.
Trình Hiệp hiểu ra, hai mắt sáng lên: “Tổng giám đốc, ý của anh là muốn bắt cua trong rọ? Bắt luôn Đường Hạo Minh đúng không?”
“Đúng vậy, thế nên cậu cho người lái du thuyền đi đã, Đường Hạo Minh đứng từ xa đã nhìn thấy du thuyền thì anh ta sẽ không đáp máy bay xuống mà quay đầu đi thẳng luôn.”
“Anh nói đúng, tôi hiểu rồi.”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Ngoài ra những người ở lại trên đảo cũng trốn vào các góc trong biệt thự, đợi Đường Hạo Minh về thì lập tức bắt ngay.”
“Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.” Trình Hiệp trả lời.
Đường Hạo Tuấn cúp điện thoại, để xuống bên cạnh rồi cũng nằm xuống, nhắm mắt lại.
Khoảng thời gian này anh cũng không được nghỉ bao nhiêu, thêm vào đó anh liên tục hút thuốc, đầu óc lúc nào cũng mơ màng, nặng trịch. Ban ngày còn vận động một hồi, giờ anh cũng mệt rồi.
Ôm Tống Vy, Đường Hạo Tuấn cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Anh ngủ một mạch tới sáng hôm sau.
Lúc Đường Hạo Tuấn mở mắt ra, bên ngoài đã sáng hẳn, chút ánh nắng nhạt chiếu vào trong làm anh hơi chói mắt.