CHƯƠNG
Đường Hạo Tuấn xoa huyệt thái dương, rút cánh tay dưới cổ Tống Vy ra.
Làm gối cho Tống Vy cả đêm, cánh tay anh đã cứng đờ, tê liệt.
Nhưng anh dường như không cảm thấy, chỉ tùy tiện xoa bóp vài cái rồi với tay lấy điện thoại ở đầu giường xem thời gian.
Chín giờ sáng!
Bên ngoài không chút động tĩnh, từ tối qua đến giờ cũng rất yên tĩnh.
Xem ra tối qua Đường Hạo Minh vẫn chưa về.
Anh đang suy nghĩ thì tự nhiên có người gõ cửa.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Ai vậy?”
“Tổng giám đốc, là tôi.” Tiếng của Trình Hiệp vang lên bên ngoài.
Lông mày Đường Hạo Tuấn giãn ra: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi đưa quần áo của anh tới, ngoài ra bữa sáng cũng chuẩn bị xong rồi, anh và mợ chủ xuống ăn sáng đi.” Trình Hiệp trả lời.
Lúc này Đường Hạo Tuấn mới nhớ ra đúng là ở đây anh không có quần áo để thay.
Còn chuyện ăn uống thì từ ngày hôm qua đến giờ, anh và Tống Vy đều chưa ăn gì, cũng tới lúc ăn một chút gì đó rồi.
Đường Hạo Tuấn lật chăn đi xuống giường, nhặt chiếc quần dưới đất lên mặc xong xuôi, để trần thân trên đi ra mở cửa.
Ở bên ngoài cửa, Trình Hiệp nhìn thấy Đường Hạo Tuấn như vậy, cả người sững sờ.
Nhất là khi nhìn thấy phần cổ của Đường Hạo Tuấn, vết cắn trên xương quai xanh càng khiến người khác phải chép miệng.
Xem ra hôm qua mợ chủ rất mãnh liệt, cắn tổng giám đốc đến mức như vậy.
“Quần áo đâu?” Đường Hạo Tuấn nhìn thấy Trình Hiệp sững sờ, không kìm được mà nheo mày.
Trình Hiệp vội vàng đưa chiếc túi quần áo trong tay sang: “Đây ạ.”
Đường Hạo Tuấn đưa tay ra nhận, sau đó lên tiếng: “Tối hôm qua có gì bất thường không?”
Biết Đường Hạo Tuấn hỏi chuyện tối hôm qua Đường Hạo Minh có tới không, Trình Hiệp lắc đầu: “Không có gì bất thường, radar trên du thuyền của chúng ta không phát hiện ra tung tích của máy bay, chắc tối qua Đường Hạo Minh không tới gần hòn đảo này.”
Đường Hạo Tuấn ừm một tiếng, biểu thị đã biết rồi, sau đó đóng cửa quay người vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong đã là phút sau.
Đường Hạo Tuấn thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi từ trong phòng tắm bước ra, anh đi về phía giường, hơi cúi người xuống, vỗ nhẹ vào phần vai để lộ ra ngoài của Tống Vy: “Dậy đi em.”
“Ừm…” Đôi mày thanh tú của Tống Vy chau lại rồi cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, cô mỉm cười: “Chào buổi sáng, chồng.”
“Chào buổi sáng, mau dậy thôi, ăn sáng nào.”
Tống Vy ngáp một cái, xoa mắt, sau đó đưa tay về phía anh: “Kéo em dậy.”
Đường Hạo Tuấn khẽ cười một tiếng rồi đưa tay kéo cô dậy.
Tống Vy ngồi trên giường, tự nhiên cô há hốc miệng.
Khuôn mặt Đường Hạo Tuấn trở nên căng thẳng, vội vàng hỏi: “Em sao vậy?”