Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

chương 1561

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Vậy nên cô cũng ủng hộ Hạo Tuấn làm như vậy, huống chi, một thương nhân thành công, dưới tay sao có thể thật sự sạch sẽ như vậy, nếu sạch sẽ cũng không thể khiến tập đoàn Đường Thị phát triển đến mức độ như hiện nay.

“Em ủng hộ anh.” Đường Hạo Tuấn nắm tay của Đường Hạo Tuấn, bóp nhẹ, biểu thị ủng hộ suy nghĩ của anh.

Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Em không cảm thấy anh rất đáng sợ sao?”

“Không, không hề đáng sợ, với lại, em cũng ủng hộ anh, chứng tỏ em cũng là một người đáng sợ không phải sao? Hai người đáng sợ ở bên nhau, xứng đôi!” Tống Vy khẽ mỉm cười.

Môi của Đường Hạo Tuấn cũng cong lên: “Ừm.”

“Chúng ta ra ngoài trước đi, không khí ở đây không tốt lắm, em đã nhìn thấy tình trạng thê thảm của Lâm Giai Nhi, chuyện còn lại đợi Lâm Giai Nhi sau khi tỉnh rồi nói.” Tống Vy nói.

Đường Hạo Tuấn không có ý kiến gì, ôm eo của cô đi ra ngoài.

Hai ngày sau, bên phía biệt thự cũng không có tin tức Đường Hạo Minh trở về.

Điều này khiến Tống Vy không khỏi suy nghĩ, Đường Hạo Minh có phải thật sự biết hôm đó Hạo Tuấn đến rồi, cho nên đã rời khỏi.

Mà Đường Hạo Tuấn cũng bắt đầu có ý nghĩ như vậy.

Dù sao giờ đã hai ngày rồi, không nói đến việc Đường Hạo Minh không có chút tin tức gì cả, ngay cả cuộc điện thoại cũng không có gọi cho Lâm Giai Nhi.

Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi cấu kết với nhau lâu như vậy, nếu có chuyện gì đó, chắc chắn sẽ liên lạc với Lâm Giai Nhi, nhưng từ đầu đến cuối không hề có tin tức.

Vậy nên Đường Hạo Minh có phải đã biết Lâm Giai Nhi bị bọn họ bắt, cho nên không hề liên lạc gì cả hay không.

“Tổng giám đốc, hay là chúng ta trực tiếp về nước đi?” Trình Hiệp kiến nghị.

Đường Hạo Tuấn mím môi: “Hải Dương về nước rồi sao?”

“Về rồi, đám cô Giang đã dẫn Hải Dương lên máy bay, chắc khoảng tối nay thì có thể tới Thành phố Giang.”

Đám Giang Hạ đã biết tìm được mợ chủ, cho nên đương nhiên cũng không có ý tiếp tục ở lại đất nước đó nữa, bèn đưa Hải Dương về nước.

Dù sao, trong nước mới là nơi an toàn nhất.

“Vợ, em thì sao? Muốn bây giờ về nước không?” Đường Hạo Tuấn nhìn sang Tống Vy ở đối diện.

Tống Vy từ chiếc ipad ngẩng đầu lên: “Em đương nhiên muốn, em nhớ Hải Dương, nhớ Dĩnh Nhi rồi.”

“Được, vậy thì về nước trước, có điều ở đây vẫn để lại một nhóm người, người bên phía biệt thự không rút về, vẫn canh ở đó, đợi thêm một khoảng thời gian, xem thử Đường Hạo Minh liệu có quay về hay không. Nếu một khoảng thời gian nữa Đường Hạo Minh không quay lại thì cho bọn họ rút về sau.” Đường Hạo Tuấn nheo đôi mắt giận dữ lại.

Trình Hiệp gật đầu: “Cách này ok, tôi biết rồi, tôi bây giờ đi căn dặn.”

Nói xong, anh ta rời khỏi boong tàu.

Dưới ô che nắng ở boong tàu, chỉ còn lại Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio