CHƯƠNG
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy, trong con ngươi màu hổ phách ẩn chứa một chút áy náy: “Xin lỗi, lần này không cho em một tuần trăng mật hoàn mỹ.”
Tống Vy để ly nước hoa quả xuống rồi mỉm cười: “Không sao, đây không phải là lỗi của anh, dù sao chúng ta không ai biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa chuyện như đi tuần trăng mật, bất cứ lúc nào cũng có thể thực hiện, lần này bị hỏng, sau này đi lần nữa.”
Đường Hạo Tuấn kéo tay của cô, kéo cô vào trong lòng: “Được, về sau bù đắp cho em gấp bội.”
“Ừ.” Tống Vy dựa vào vai của anh, khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Chúng ta khi nào về nước?”
“Buổi tối, như vậy tới nơi chính là ban ngày.” Đường Hạo Tuấn sờ mái tóc suôn mượt của cô và nói.
Tóc của cô đã dài ra rất nhiều, bởi vì mang thai An An, cho nên đã cắt đến ngang vai.
Mà bây giờ đã dài qua vai rồi.
“Được, vậy thì buổi tối.” Tống Vy dựa vào trong lòng anh, để anh chạm vào nó được dễ dàng hơn.
Vào lúc này, Trình Hiệp đột nhiên đi tới, giọng điệu mang theo một chút kích động: “Tổng giám đốc, tin tốt, radar của chúng ta phát hiện máy bay trực thăng bay từ phía hòn đảo tới đây, suy đoán là của Đường Hạo Minh.”
Nghe vậy, Tống Vy lập tức đứng thẳng người: “Thật sao?”
“Chắc đúng.” Trình Hiệp gật đầu.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Rất tốt, thông báo cho vệ sĩ ở biệt thự, đừng lộ sơ hở.”
“Được!” Trình Hiệp gật đầu đáp, cầm điện thoại không dây lên, bắt đầu thông báo cho người ở bên phía biệt thự.
Người ở bên phía biệt thự nhận được tin tức, lập tức nhanh chóng nấp ở các ngóc ngách trong biệt thự, che giấu thông tin của mình.
Rất nhanh, một chiếc trực thăng từ trên bầu trời hạ xuống, đáp xuống ở sân đỗ trực thăng đằng sau biệt thự.
Đường Hạo Minh từ trên trực thăng bước xuống, đứng ở sân đỗ trực thăng nhìn biệt thự trước mặt, không biết làm sao, trong lòng có hơi bất an.
“Sếp, tôi đi trước.” Người điều khiển trực thăng nói một câu với Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Minh hất tay xuống: “Không vội, tôi đi xem thử trước rồi nói.”
Anh ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nói không ra được.
Hơn nữa trực giác còn khiến anh ta cảm thấy rất bất an.
Anh luôn rất tin vào trực giác của mình, hơn nữa trực giác của anh ta, nhạy bén hơn người khác.
Rất nhiều lúc, anh ta dựa vào trực giác mới thoát được nguy hiểm.
Cho nên một khi trực giác nhắc nhở anh ta có chút bất an, anh ta sẽ chú ý một chút.
Đường Hạo Minh nheo mắt lại, nhấc chân đi về phía biệt thự.
Đi tới cửa biệt thự, anh ta không có bước vào ngay, mà dừng lại, nhìn cửa lớn của biệt thự, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
Không đúng, thật sự không đúng!
Trong biệt thự, cảm giác giống như không có ai.